Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 634: Nhân vật nổi tiếng của ban pháp chế

Giang Vật Hiệp mau chóng trở thành nhân vật nổi tiếng của ban pháp chế.

Bởi vì cô có thể thường xuyên gọi điện thoại cho Liễu huyện trưởng, hơn nữa mỗi lần gọi điện đều cười rất duyên dáng, cuối cùng luôn không quên thêm vào một câu "cám ơn huyện trưởng".

Nghe nói Giang Vân Hiệp còn có thể thường xuyên tới văn phòng của Liễu huyện trưởng báo cáo riêng, mỗi lần báo cáo xong đều cười tươi như hoa bước ra, giống như trẻ con được cho kẹo vậy.

Vì thế có người bắt đầu điều tra gia thế của Giang Vân Hiệp xem có dính dáng gì tới Liễu huyện trưởng không.

Nhưng kết quả điều tra lại làm cho người ta rất thất vọng, từ xuất thân của Giang Vân Hiệp mà xét, tựa hồ rất khó tìm được có chỗ nào liên quan tới Liễu huyện trưởng.

Như vậy Giang Vân Hiệp đột nhiên được "sủng ái", xem ra chỉ có thể quy kết vào một nguyên nhân: Giang Vân Hiệp xinh đẹp quá mức.

Có người thậm chí còn nói, Giang Vân Hiệp xinh đẹp hơn cả con gái của bí thư tỉnh ủy.

Đương nhiên những người nói như thế đều là chưa gặp Nghiệp Phi.

Lại một câu chuyện xưa như trái đất, một chàng trai trẻ quyền quý và một cô gái xinh đẹp gặp nhau, tất nhiên là sản sinh ra truyền thuyết "thiên cổ bất diệt".

Nhưng lần này lại chẳng ai nói móc nói máy về "lòng yêu cái đẹp" của Liễu huyện trưởng cả.

Ở trong lòng mọi người, tựa hồ đã nhận định, với địa vị gia thế cùng tài sản của Liễu Tuấn, cùng với vẻ ngoài cao lớn đẹp trai, không có mỹ nữ nào vây quanh mới là không bình thường.

Hiện giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng phá vỡ được thần thoại "không thể bị sa ngã" của Liễu huyện trưởng.


Liễu huyện trưởng cũng chỉ là người thường, cũng có thất tình lục dục.

Thế mới bình thường chứ.

Đột nhiên phát hiện vị thần bên cạnh mình biến thành người, mọi người đều thầm thở phảo.

Giang Vân Hiệp cũng biết mọi người đang bàn tán về mình, nhưng cô không bận tâm, là một mỹ nữ trẻ tuổi, bắt đầu từ ngày bước qua cánh cửa cơ quan chính phủ kia, cô đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ rồi.

Có ai sau lưng không bị người ta nói, có ai không nói người khác sau lưng.

Kỳ thực mỗi lần đi gặp Liễu Tuấn, đều là báo cáo tình hình tiến triển của bệnh tình Tần Phượng.

Giang Vân Hiệp đem chuyện này thành công việc quan trọng nhất trong cuộc sống của mình, không hề dám có một chút sơ xuất nào, đây là do chính Liễu huyện trưởng "nhờ" cô mà.

Thân ở trong thể chế, Giang Vân Hiệp cũng nghe người ta nói, văn kiện bố trí nhiệm vụ không hoàn thành được thì anh có thể lấy lý di khách quan giải thích.

Còn nhiệm vụ đích thân lãnh đạo chính miệng bố trí, anh mà không hoàn thành thì chuẩn bị đi chỗ khác làm việc đi.

Từ trung tâm phục vụ pháp luật của cục tư pháp điều tới ban pháp chế huyện chính phủ, nhà Giang Vân Hiệp đã phải bỏ ra một món tiền lớn.

Sau khi hòa giải thành công, Tần Phượng được đưa tới bệnh viện tâm thần thành phố Đại Ninh, hiện giờ tình trạng hồi phục rất tốt, xét theo tình huống đặc thù của Tần Phượng, bệnh viên cũng giảm bớt một phần chi phí cho cô.

Nhận được tin tức này, Liễu Tuấn trong lòng rất vui vẻ.

- Huyện trưởng, tôi có chuyện này muốn nói với huyện trưởng.
Giang Vân Hiệp lại gọi điện thoại tới rồi.

Cô làm việc ở trong cơ quan chính phủ, cho nên biết Liễu Tuấn khi nào ở phòng làm việc, gần như trước mỗi lần gọi điện cho Liễu Tuấn, Giang Vân Hiệp đều chạy ra bãi đỗ xe đứng từ xa nhìn, xem xem cái xe số hai của Liễu Tuấn có ở đấy không.

Nếu như không có thì không gọi điện nữa, tránh không ai nhận điện thoại trong lòng sẽ trống rỗng.

Đúng thế, là lòng trống rỗng.

Giang Vân Hiệp phát hiện ra, cô có một sự quyết luyến kỳ lạ với Liễu huyện trưởng, luôn cảm thấy y có thể mang lại cho cô ảm giác an toàn mạnh mẽ.

Nếu như nhất định phải truy cứu xem loại cảm giác này từ đâu mà có, e rằng nguồn gốc là từ ngày Liễu Tuấn trịnh trọng nhờ cô theo sát bệnh tình của Tần Phường.

Đối với một cô gái nông thôn binh sinh không quen biết gì còn quan tâm như vậy, Giang Vân Hiệp cảm nhận được vị huyện trưởng này thực sự khác biệt với người.

Chừng trong lòng Liễu huyện trưởng thực sự quan tâm tới mỗi một người dân thường của huyện Ninh Bắc.

Vì dân phục vụ.

Đối với Liễu huyện trưởng mà nói có lẽ không chỉ là một câu khẩu hiệu.

Liễu Tuấn cười:
- Được, cô nói đi.

- Ừm, lần này không phải là vì chuyện bệnh tình của Tần Phượng, tôi muốn nói... Muốn nói...
Giang Vân Hiệp hơi ấp úng.

Liễu Tuấn cười:
- Cô muốn nói gì thì cứ nói đi, cũng không nhất định phải là chuyện bệnh của Tần Phượng.

Thực tế, Giang Vân Hiệp trước đó tới văn phòng huyện trưởng báo cáo cũng không phải là đều nói chuyện bệnh của Tần Phường, còn nói rất nhiều khác, giống như bạn bè tán dóc với nhau vậy.


Nếu như có thời gian, Liễu Tuấn cũng không từ chối loại tán gẫu này, vì từ đó có thể tìm hiểu được rất nhiều tin tức cấp cơ sở, và cơ quan, đây là điều Liễu Tuấn quan tâm.

Cho dù Giang Vân Hiệp là người thông minh, không phải là loại trung hậu và thật thà cho lắm, nhưng từ trong ánh mặt của cô, song Liễu Tuấn nhìn ra được, Giang Vân Hiệp không nói dối trước mặt mình.

Tìm hiểu tin tức cơ sở, đương nhiên phải tìm hiểu tình huống chân thực.

- Vậy, tôi tới phòng làm việc của huyện trưởng được không? Tôi muốn nói về vấn đề tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp của huyện...
Giang Vân Hiệp có chút "được voi đòi tiên rồi".

- Tiêu thụ sản phậm phụ nông nghiệp toàn huyện?
Liễu Tuấn giật mình, không ngờ rằng có thể được nghe được một đề tài nghiêm túc như vậy từ miệng một cô gái nhỏ như Giang Vân Hiệp.

- Đúng vậy, tôi có một ý tưởng. Ừm, trong điện thoại nói không được rõ lắm.
Trong giọng nói của Giang Vân Hiệp có thêm chút "vị ngọt".

Chuyện này cũng bình thường, các cô gái trẻ luôn có đặc quyền được "làm nũng" trước mặt trưởng bối hoặc cấp trên.

Liễu Tuấn cười:
- Được rồi, cô qua đây đi.

- Vâng!

Giang Vân Hiệp sung sướng cụp điệp thoại, "tung tăng" đi ra khỏi ban pháp chế.

Một cô gái trẻ khác nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ của người đồng nghiệp, xì một tiếng biểu thị sự khinh bỉ.
- Chủ nhiệm, thế này cũng quá thiếu tính tổ chức kỷ luật rồi? Ngay cả nói với anh một tiếng cũng chẳng có, trong mắt người ta đúng là không có chủ nhiệm nữa rồi.

Giọng nói chua lè của cô gái đó vang lên trong phòng làm việc.

Viên chủ nhiệm chỉ mỉm cười, không đáp lại.

Cho dù Giang Vân Hiệp có loại quan hệ kia với Liễu huyện trưởng hay không, Viên chủ nhiệm đều cảm thấy không nên đi đắc tội với một cấp dưới trẻ trung xinh đẹp.

Trên thế giới này có hai loại người không thể tùy tiện đắc tội: Một là loại người có chỗ dựa, loại kia chính là mỹ nữ.

Ngươi sẽ vĩnh viên không bao giờ có thể biết được, đứng đằng sau một cô gái xinh đẹp, rốt cuộc là nam nhâm cường đại nhường nào.

Viên chủ nhiệm lăn lộn cơ quan mười mấy năm rồi, chưa bao giờ thấy một mỹ nữ nào có sự nghiệp kém cả, càng chẳng cần nói tới mỹ nữ hàng đầu như Giang Vân Hiệp, lại còn trẻ trung như thế, bay lên cao chỉ còn là chuyện sớm muộn nữa thôi.

- Phan khoa trưởng.
Giang Vân Hiệp tươi cười chào hỏi Phan Tri Nhân.

Nhìn thấy Giang Vân Hiệp, trong lòng Phan Tri Nhân ít nhiều có chút khó chịu.

Khoảng thời gian qua, Giang Vân Hiệp tới phòng làm việc của Liễu Tuấn hơi thường xuyên rồi, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra những lời bàn tán không có lợi cho Liễu huyện trưởng.

Có điều Liễu huyện trưởng tựa hồ rất thích gặp cô, cho nên Phan Tri Nhân cũng không nói gì thêm.

- Huyện trưởng, đồng chí Giang Vân Hiệp tới rồi.
Phan Tri Nhân thông báo cho Liễu Tuấn.

- Mời cô ấy vào.
Liễu Tuấn rất khách khí nói, song trong giọng nói mơ hồ lộ ra sự oai nghiêm, ở trên vị trí lãnh đạo thời gian càng dài, sự oai nghiêm này càng ngày càng rõ ràng.

Vừa mới gặp mặt, Liễu Tuấn đã trêu ghẹo:
- Hiệp khách, trong cái đầu nhỏ nhắn của cô lại nảy ra cái ý tướng kỳ quái gì rồi?

- Huyện trưởng, đừng có đả kích người ta như thế được không, tuổi tôi nhỏ thì chỉ có thể có những vẫn đề kỳ quái được sao? Lần này điều tôi chú ý chính là một trong số vấn đề quan trọng nhất của huyện ta.

Gặp mặt Liễu Tuấn nhiều lần rồi, gan Giang Vân Hiệp cũng lớn rần lên, hơn nữa nhìn qua tâm tình của Liễu huyện trưởng không tệ, nên cũng dám "đấu khẩu" với Liễu Tuấn.

Liễu huyện trưởng anh cũng chẳng lớn hơn người ta được mấy tuổi đâu.

Có điều câu này Giang Vân Hiệp tạm thời không dám tùy tiện nói ra.

Lãnh đạo tùy tiện với anh đó là đặc quyền của lãnh đạo, nếu như canh dám tùy tiện với lãnh đạo thì đó là anh không biết tiến thoái rồi.

- Được rồi, vậy thì cái gì là vấn đề quan trong nhất của huyện chúng ta?
Liễu Tuấn thu nụ cười lại, trịnh trọng hỏi.

Thấy Liễu Tuấn bày ra vẻ làm việc công, trong lòng Giang Vân Hiệp bất giảc trở nên căng thẳng, dù sao cô đang đối diện với một vị huyện trưởng nổi danh làm kinh tế, là nhân vật lợi hại được lấy làm tấm gương trong các đại hội lớn nhỏ của thành phố.

Không biết rằng một chút "tâm đắc" của mình có làm người ta chê cười không.

Mặc kệ cứ nói trước đi.

Nói sai thì cùng lắm bị người ta cười cho một trận.

- Ừm, huyện trưởng, tôi đang nghĩ, việc tiêu thụ những sản phẩm phụ nông nghiệp trong huyện chúng ta hiện giờ là một điểm yếu, không hình thành được một con đường thống nhất và quản lý thống nhất, mạnh ai nấy làm.
Giang Vân Hiệp ổn định tinh thần, lấy dũng khí nói.

- Đợi một chút.
Liễu Tuấn khoát tay ngăn cô lại, nhìn Giang Vân Hiệp tựa cười tựa không.
- Tại sao cô lại nghĩ tới chuyện này? Cô làm việc ở ban pháp chế, cứ nghĩ tới những chuyện này làm gì? Đó là không làm việc đàng hoàng đấy!


Giang Vân Hiệp ngây ra, không ngờ mới nói được vài câu đã bị phê bình rồi.

- Huyện trưởng, tôi đúng là không chịu làm việc đàng hoàng.
Giang Vân Hiệp cúi đầu xuống, cái miệng nhỏ hơi cong lên, thi thoảng lại liếc Liễu Tuấn một cái, trông dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

Nụ cười trên mặt Liễu Tuấn thoáng qua một cái rồi biến mất, cố ý nghiêm mặt lại gật đầu.

- Người ta nhìn thấy anh mấy ngày ngày qua toàn nói tới vấn đề tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp cho nên mới...
Nói tới đây, Giang Vân Hiệp đột nhiên miệng cứng lại, không còn chút động tĩnh gì nữa.

Hình như cô tự nhận chú ý tới những lời nói việc làm của Liễu Tuấn rồi, tức thì khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên , đầu cúi gằm xuống không dám nhìn Liễu Tuấn lấy một cái, tới ngay cả cái cổ thiên nga trắng muốt cũng hơi ửng hồng rồi.

Liễu Tuấn cả kinh, không ngờ rằng Giang Vân Hiệp lại có tâm tư ấy.

Chuyện này không hay rồi.

Sự yêu thích của Liễu Tuấn với Giang Vân Hiệp thuần túy xuất phát từ loại "lòng yêu cái đẹp thì ai chả có".

Nếu như vì thế mà làm cô nương người ta sinh ra suy nghĩ khác thì hỏng.

- Được rồi, vậy cô tiếp tục đi, xem cô có cao chiêu gì cho việc tiêu thụ sản phậm phụ nông nghiệp của huyện ta.
Liễu Tuấn nói rồi cầm chén trà lên uống, di chuyển ánh mắt khỏi khuôn mặt Giang Vân Hiệp để cô khỏi bị áp lực quá lớn.

Giang Vân Hiệp khó khăn lắm mới làm hô hấp bình thường trở lại, len lén nhìn Liễu Tuấn một cái, thấy y đang uống trà thầm thở phào, đưa tay ra vỗ vỗ lên bộ ngực tròn căng, làm hai bầu vù rung rinh, khiến Liễu nha nội thiếu chút nữa thì sặc trà.

Giang Văn Hiệp dung mạo tuyệt mỹ, vóc người đầy đặn, mang theo khí chất ngây thơ lãng mạn trời sinh, so với loại cực kỳ thành thục của Long Diễm Lệ có sự khác biệt về bản chất, chính là điển hình của loại "thiên sư mang thân hình ma quỷ".

Cô hiểu đời chưa sâu, không biết rằng động tác nhỏ trong lúc lơ đễnh này có thể tạo thành sức sát thương lớn cỡ nào với nam nhân.

Giang Vân Hiệp điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút, chính đang muốn nói thì Phan Tri Nhân khẽ gõ cửa nói:
- Huyện trưởng, đến giờ hẹn rồi

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất