Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 702: Chung vinh quang

Cuối tháng sáu, đồng chí Liễu Tuấn lại một lần nữa tới thủ đô, tham gia đại hội biểu dương của trung tổ bộ, toàn tỉnh tổng cộng có ba vị bí thư huyện ủy cùng chung vinh dự, nhưng bí thư Phạm Thư Hồng của huyện Hướng Dương giàu nhất cả tỉnh thì không có tên trong bảng danh sách, vì thời gian hắn làm bí thư huyện Hướng Dương quá ngắn, thành tích của huyện Ninh Bắc không thể tính lên đầu hắn, tới tham gia đại hội biểu dương là bí thư huyện Hướng Dương tiền nhiệm hay bí thư huyện Hồng Châu hiện nhiệm, Giang Hữu Tín.

Giang Hữu Tín từng làm huyện trưởng và bí thư huyện Hướng Dương, thành tích phong phú, nhận được vinh dự này là đương nhiên.

Anh rể em vợ đều thành đối tượng biểu dương toàn quốc, hơn nữa đều là phái trẻ, cũng được coi như một giai thoại trên quan trường rồi, ngay cả tỉnh trưởng Liễu Tấn Tài cũng được vẻ vang.

Tất nhiên là không thể nông cạn tới mức Giang Hữu Tín và Liễu Tuấn vọt lên là hưởng nhờ vinh quang của Liễu Tấn Tài, toàn quốc có biết bao tỉnh trưởng, bí thư tỉnh ủy, sao chỉ có con trai con rể cả hai thành đại biểu tiên tiến?

Nhà người ta có phương pháp dạy dỗ mà.

Nhân viên tiếp đãi của trung tổ bộ biết quan hệ của hai người, nên an bài bọn họ cùng một gian phòng.

Buổi tối trước hội nghị, hai anh em nghỉ ngơi trong phòng, tán gẫu với nhau, Giang Hữu Tín hỏi:

- Tiểu Tuấn, lần này em phát ngôn tư tượng trọng tâm là giảm bớt gánh nặng nông dân?

- Vâng, tư tưởng trọng tâm làm thế, mở rộng ra còn phải tăng cương phù trợ nông nghiệp, kiên thiết nông thôn thời đại mới.

Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra đưa cho Giang Hữu Tín.

Giang Hữu Tín nhận lấy, gật đầu nói:
- Đường lối này là chính xác, chỉ riêng giảm nhẹ gánh nặng cho nông dân mà không tăng cường phù trợ nông nghiệp, tăng nhanh phát triển của nông dân, chỉ là trị ngọn không trị gốc. Nông dân không giàu lên, trưng thu của họ một đồng thuế thôi, rốt cuộc vẫn hai chữ "nghèo đói", riêng tặng cá là không được, phải dạy người ta cách bắt cá.

Giang Hữu Tín trên ba mươi tuổi, làm cán bộ cấp huyện nhiều năm, kinh nghiệm quản lý địa phương hơn xa Liễu Tuấn, hơn nữa anh em nói chuyện không cần kiêng kỵ gì.

Liễu Tuấn cười:
- Đúng là như thế. Ở phương diện này huyện Hướng Dương đã thành tấm gương cho huyện nông nghiệp cả nước, kỳ thực phải do anh phát biểu mới đúng.

Giang Hữu Tin cười khoát tay:
- Do ai phát biểu không quan trọng, quan trọng là chính sách của trung ương.

Kỳ thực nghiêm khắc mà nói, huyện Ninh Bắc không còn là một huyện nông nghiệp nữa rồi, theo tình huống Liễu Tuấn hiểu được mà xét, hiện giờ huyện Ninh Bắc có 80% thu nhập tài chính là tới từ thuế thu các xĩ nghiệp công thương cùng lợi nhận thế của xí nghiệp quốc hữu, riêng công ty rượu Ngũ Phong và khu cao tân đã cung cấp tài lực gánh vác nửa tài chính huyện rồi.

Luận về tài lực có thể dùng, huyện Hướng Dương sớm đã vượt qua khu Tú Thành nhiều năm đứng vững vị trí số một trong bảy huyện một khu của thành phố Bảo Châu.

Hiện giờ huyện Hướng Dương ngoài xóa bỏ đại bộ phận thuế nông nghiệp ra, thì gánh nặng của nông dân là nhẹ nhất toàn tỉnh thậm chí là toàn quốc, tiểu thành trấn nông thôn giống như Liễu gia sơn, huyện Hướng Dương có trên bảy cái.

Cũng chính bởi vì như thế huyện Hướng Dương không có tính chất đại biểu.

Một huyện có tài lực hùng hậu như vậy toàn quốc không có nổi mấy cái, thực sự muốn lấy huyện Hướng Dương làm mẫu, sợ rằng chẳng mô phỏng nổi.

Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Sau khi thực hiện chế độ phân thuế, tài chính trung ương cũng cần một quá trình tích lũy, thực hiện chính sách này trong phạm vi toàn quốc, điều kiện chưa được chín muồi.

Giang Hữu Tín cũng thừa nhận Liễu Tuấn có đạo lý.

Cậu em vợ này lần đầu tiên gặp nhau bất quá chỉ là học sinh tiểu học lớp ba, mười mấy năm sau trưởng thành rồi, là bí thư huyện ủy ngồi sánh vai với mình, cùng tham khảo vấn đề mang tính toàn quốc.

Giang Hữu Tín không khỏi cảm khái.

- Nói ra thì vẫn là biện pháp của em ở huyện Ninh Bắc có tính thực hành nhiều hơn, chỉ cần đảng ủy chính phủ có thể đồng tâm hiệp lực phát triển kinh tế, tinh giản biên chế, gánh nặng của nông dân có hi vọng giảm nhẹ thực sự.
Giang Hữu Tín nói.

Liễu Tuấn cười không tiếp lời.

Đồng tâm hiệp lực, tinh giản biên chế.

Chỉ tám chữ rất bình thường, nghe qua thì dễ dàng biết bao, nhưng thực sự làm được bao gian nan?

Với uy thế của Liễu Tuấn, cùng với oai nha nội và tài lực hùng hậu của Tiểu Thanh chi viện, mà ở huyện Ninh Bắc không phải làm việc gì cũng được toại nguyện, các huyện khác càng khỏi cần nói.

Bất tích điệt bộ vô dĩ chí thiên lý, bất nạp điểm tích vô dĩ thành giang hải.
***Cho nên, không lên núi cao thì không biết được trời cao; không đi đến khe sâu thì không biết được đất dày - Tuân Tử.

Thế nào cũng phải có người vươn lên để mày mò ra con đường chân lý.

Nếu như Liễu Tuấn phát biểu trên hội nghị có thể khiến cho những người chủ chính địa phương coi trọng, có thể được một phần bí thư huyện ủy hưởng ứng, thì như vậy sẽ có hàng ngàn ngàn vạn vạn người dân được hưởng lợi.

Từ điều này mà nói, điều y làm có ý nghĩa vô cùng lớn.

- Anh Giang, Xảo Nhi đầu tư ở Hồng Châu đều tốt cả chứ?
Liễu Tuấn thay đổi đề tài.

Trước kia y hứa trong một năm dẫn vào năm trăm triệu vốn đầu tư ủng hộ Giang Hữu Tín điều tới Hồng Châu được thực hiện.

Giang Hữu Tìn cười:
- Cơ bản là thế. Nhạc Nhạc rất đáng yêu...

Giang Hữu Tín hiểu rất rõ chuyện của y và Lương Xảo, Liễu Tuấn không hề giấu Giang Hữu Tín và Liễu Hoa, cố gắng để mẹ con Xảo Nhi được thừa nhận trong vòng giao thiệp của y là điều Liễu Tuấn muốn thấy.

Nhắc tới Nhạc Nhạc, Liễu Tuấn hiện ra nụ cười hạnh phúc, có điều đây là nhà khách trung tổ bộ an bài, cho dù chỉ có hai người nhưng cũng không thích hợp nói nhiều về đề tài này.

Liễu Tuấn hỏi:
- Anh Giang, sau đại hội này công tác của anh có biến động phải không?

Giang Hữu Tín cau mày.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Sao, có gì rắc rồi ư?

Theo lý mà nói với kinh nghiệm của Giang Hữu Tín, cùng chính tỉnh nội trội ở huyện Hướng Dương, tiến lên một bước là bình thường, Liễu Tấn Tài là lập lên uy vọng và ban bệ của mình, thêm vào quan hệ với Tiễn Kiến Quân khá hài hòa, Giang Hữu Tín tiến bộ có gì mà phiền toài.

- Hồng Châu là thành thị cấp tỉnh.
Giang Hữu Tin nhắc.

Hồng Châu nghiêm khắc mà nói là thành phố phó tỉnh (phó tỉnh cấp thành thị), giống như thành phố Đại Ninh, bí thư thị trưởng đều cấp phó bộ, cấp phó quan trọng cũng là chính sở, Giang Hữu Tín mới điều về Hồng Châu chưa bao lâu, đã tiến bộ ngay tại chỗ đúng là hơi khó, bình thường tiến bộ thành phó thị trưởng xếp sau một chút thì không làm người ta dị nghị lắm, nhưng nếu muốn tiến vào thường ủy độ khó cao hơn một chút.

Chưa nói Giang Hữu Tín không vào thường ủy, thì quyền lực không bì với chức bí thư huyện ủy, mà sau này còn phải vượt thêm một cấp nữa, vào thường ủy rồi mới đảm nhận chức vụ lãnh đạo.

- Vậy thì nhảy ra khỏi Hồng Châu?

Liễu Tuấn đưa ra kiến nghị.

Giang Hữu Tín cười:
- Đừng có quên trước kia điều anh tới Hồng Châu là vì mục đích gì.

Đúng thế thật.

Trước kia điều Giang Hữu Tín với Hồng Châu là vì muốn bên cạnh Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú có con cái bầu bạn, giờ Giang Hữu Tín mà nhảy ra khỏi Hồng Châu coi như là ngược lại với tính toán ban đầu rồi.

Giang Hữu Tín nói:
- Ý của Liễu Hoa là muốn anh tới cơ quan công tác một thời gian.

Liễu Tuấn cười.

Đây là tuyến đường thăng quan tiêu chuẩn của nha nội.

Liễu Tuấn hỏi:
- Vậy cơ quan nào.

- Tỉnh quốc tư ủy!
*** Quốc tư ủy: Ủy ban quản lý giám sát tài sản quốc hữu.

Liễu Tuấn tiếp lời ngay:
- Nơi này được đấy.

Quốc tư ủy là một ban ngành khá có quyền lực rồi, một số chủ nhiệm quốc tư ủy của tỉnh thậm chí được đặt cấp chính sở, Giang Hữu Tin đủ kinh nghiệm công tác địa phương, có thể tới ban ngành thực quyền như vậy rèn luyện một thời gian, tích lũy quan hệ, càng có lợi cho sự thăng tiến bản thân sau này.

- Em thấy quốc tư ủy không tệ.
Liễu Tuấn thêm một cầu, trong lòng kỳ quái Giang Hữu Tín do dự điều gì?

- Quốc tư ủy trực thuộc sự lãnh đạo của tỉnh ủy.
Giang Hữu Tín chỉ ra nguyên nhân.

Liễu Tuấn cau mày lại.

Đúng là quên béng mất điều này.

- Hơn nữa trước kia anh luôn công tác ở địa phương, nên công việc ở mảng này tương đối quen thuộc, điều tới cơ quan nhiều chuyện không rõ. Bản thân anh thích làm việc thực tế ở địa phương hơn, cũng thuận tay hơn.

Liễu Tuấn cười:
- Anh Giang, thế nhỏ hẹp quá, đây chính là điều mà cha vợ em thường nói, cách cục không đủ.

Giang Hữu Tín cũng bật cười.

- Hay là em thấy anh tới phòng tuyên truyền đi, đó là nghề cũ của anh, hơn nữa không nổi bật lắm.

Liễu Tuấn chỉ chiêu cho anh rể.

Phòng tuyên truyền tỉnh, cũng được phân cấp phó sở, Giang Hữu Tín xuất thân thư ký, am hiểu văn chương, tới phòng tuyên truyền là thích hợp, nói thế nào thì phòng tuyên truyền là một phần quan trọng tạo thành đảng ủy, miệng lưỡi mà, địa vị cũng rất cao. Hơn nữa không phạm kỵ hủy, ở phòng tuyên truyền âm thầm kiếm lấy cấp phó sở, rèn luyện một thời gian, rồi ra ngoại là lãnh đạo có trọng lượng cấp thành phố rồi.

Giang Hữu Tín cười:
- Chí lớn gặp nhau rồi.

Chính đang nói chuyện bên ngoài có tiếng động, Liễu Tuấn vội đứng dậy mở cửa, thấy Khang phó bộ trưởng dưới sự xúm xít của mấy thư ký và nhân viên công tác đang đi tới.

- A đồng chí Liễu Tuấn, xin chào.
Khang phó bộ trưởng nhìn thấy Liễu Tuấn cười vui vẻ chào hỏi.

- Chào Khang bộ trưởng.

Khang phó bộ trưởng nói:
- Tôi nhận sự ủy thác của bí thư Bạch Kiến Minh tới thăm hỏi mọi người.

Bạch Kiến Minh là ủy viên cục chính trị, bí thư ban bí thư, bình thường đều được gọi là Bạch bí thư hoặc là Bạch chính cục, Khang phó bộ trưởng được ông ủy thác tới thăm hỏi các bí thư được biểu dương, là điều nên làm.

Khang phó bộ trưởng liền vào gian phòng của Liễu Tuấn, các bí thư huyện thị khác của mấy gian phòng gần đó cũng tới, mọi người nói những lời đường đường chính chính, không khí rất dung hòa, sau khi Khang phó bộ trưởng rời đi, mọi người tan gẫu một hồi rồi để lại phương thức liên lạc.

Toàn là bí thư huyện thị có tiền đồ rộng mở cả, việc tich lũy quan hệ này đương nhiên không thể bỏ qua.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất