Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 791: Tụ họp ở thành phố Kinh Hoa

Mùng 5 tháng 1, Liễu Tuấn thành phố Kinh Hoa, nơi trú quân của quân khu Đông Nam, Liễu bí thư tới là để chúc tết tư lệnh viên Hà Trường Chinh, Hà đại tiểu thư, Vũ Chính Hiên cùng Liễu Yên tới đón.

Hai vợ chồng Vũ Chính Hiên và Liễu Yên cùng Vũ Thu Hàn tới thành phố Kinh Hoa thăm Hà Trường Chinh, trước đó hai người họ đã ăn tết ở thành phố Hồng Châu cùng vợ cồng Liễu Tấn Tài.

Liễu Yên đã có thai, theo ý Hà đại tiểu thư, người có mang không tiện hoạt động, nhưng Liễu Yên đã lâu không được gặp em trai, nghe nói Liễu Tuấn tới thành phố Kinh Hoa, bất kể như thế nào cũng muốn gặp được em trai ngay lập tức.

Hà đại tiểu thư không làm sao được, chỉ đành đồng ý.

Ở phòng chờ, Liễu Tuấn nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của Liễu Yên, liền oán trách:
- Chị Ba, chị nên ở nhà nghỉ ngơi chứ, trời đông giá rét chạy đi chạy lại bị cảm lạnh không phải là chuyện nhỏ đâu, đang mang thai không tiện uống thuốc!

- Nói gì thế? Vừa gặp chị cậu đã nói bệnh tật với thuốc men? Tiểu Yên mặc kệ cậu ta.
Liễu Yên còn chưa kịp đáp lời thì Hà đại tiểu thư đã ra mặt "lấy lại công lý".

Liễu Tuấn hơi xoay đầu qua, trừng mắt lên nhìn Hà Mộng Doanh, nhưng cô làm như hoàn toàn không nhìn thấy.

- Không sao đâu, sức khỏe chị rất tốt.
Liễu Yên mỉm cười đáp, rồi nhìn kỹ Liễu Tuấn:
- Ừm, không gầy, vẫn rắn chắc như cũ.

Liễu Yên tính cách vốn giống hệt Nghiêm Phi, ngây thơ vô cùng, giờ lại sắp làm mẹ cho nên càng dịu dàng hiền từ, trong mắt nhìn em trai, lòng tràn đầy niềm vui.

- Anh Chính Hiên, em nghe nói ánh rèn luyện chị em như rèn lính của anh vậy.
Liễu Tuấn cười bắt tay Vũ Chính Hiên.

Tuy là trong thời gian nghỉ ngơi, Vũ Chính Hiên vẫn quân phục chỉnh tề, hiện giờ đã mang quân hàm trung tá, thăng lên làm tham mưu trưởng tiểu đoàn bộ binh số một khu cảnh bị thành phố Đại Ninh. Trước đó Vũ Chính Hiên đã rèn luệyn trong học viện chỉ huy quân sự một năm, năm ngoái thăng chức vốn là muốn đảm nhận trưởng khoa tác chiến, về sau lại đổi lại thành tham mưu trưởng, nhưng bất kể là chực vị nào, cũng đều có phân lượng rất lớn trong bộ đội.

Có điều khu cảnh bị ở Đại Ninh là bộ đội dã chiến chính quy, nhưng vẫn mang ít nhiều hơi hớm của bộ đội địa phương, Vũ Chính Hiên ngày sau muốn vươn mình lên trong bộ đội, tới thời cơ thích hợp điều ra khỏi khu cảnh bị là con đường cần thiết phải đi.

Cũng may là hắn còn rất trẻ, cấp phó tiểu đoàn ở tuổi 29 cũng được coi là phái trẻ rồi, lại dựa lưng vào cây đại thục chọc trời nhà họ Vũ, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn mang tính nguyên tắc, thì từng bước thăng tiến sẽ có tiền đồ rực rỡ.

Vũ Chính Hiên giống y hệt Vũ Thu Hàn, chất phác ít nói, nghe em vợ trêu ghẹo, chỉ cười giải thích:
- Sức khỏe của Tiểu Yên hơi yếu, anh bảo cô ấy rèn luyện thêm một chút thôi.

Liễu Yên cũng cười giải thích.
- Đúng thế, buổi sáng dậy sớm chạy bộ rất có lợi cho sức khỏe.

Hà Mộng Doanh vừa đi vừa uy hiếp tiểu sắc ma:
- Này Liễu Tuấn, nhắc cho cậu biết, Lương Kinh Vĩ vẫn còn ở đây, chủ Hải cũng tới rồi.

Liễu Tuấn cười méo xẹo.

Một mình Vũ Thu Hàn đã làm người ta khó chống đỡ nổi, lại thêm vào Hải Hướng Quân, Lương Kinh Vĩ, Vũ Chính Hiên, một đám hảo hán trong quân, xem ra hôm nay khó thoát khỏi tai kiếp rồi.

Liễu Yên ra mặt vì em trai:
- Tiểu Tuấn không sợ, chị uống thay em.

Hà Mộng Doanh ngẩn người, rồi cười phá lên:
- Chủ ý này của Liễu Yên không tệ đâu, xem bọn họ ai dám chuốc rượu em.

Liễu Tuấn cũng vui vẻ, cười an ủi chị Ba:
- Không sao đâu mà chị.

Trải qua nhiều năm rèn luyện thương trường, Hà đại tiểu thư đã không còn tiểu tư sản nóng lòng phát tài, lúc nào cũng ra vẻ ưu nhã nữa, ví như lần này về quân khu Đông Nam ăn tết cùng cha già, không hề đi chiếc BMW phô trương, mà đi một chiếc Hồng Kỳ hết sức quy củ.

Vào thời đó, xen Hồng Kỳ mặc dù không còn vinh quang ngày xưa, nhưng cũng còn xa mới luân lạc tới mức trở thành xe taxi, ít nhiều còn có thể bộc lộ thân phận, lại không quá phô trương, hết sức thích hợp.

- Cháu chào bác Hà, chào chú Vũ, chào chú Hải.
Đi vào cửa, Liễu Tuấn liền khom người cúi chào hàng loạt.

Dù ở nhà, lại là kỳ nghỉ nên Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân đều mặc thường phục, nhưng lại làm Liễu Tuấn ngẩn ra, vì y quen với dang vẻ oai phong trong quân phục của bọn họ, nhưng dù hai người mặc thường phục, thì khí chấn tướng quân uy nghiêm vẫn thấy rõ ràng.

- Ừ.
Hà Trường Chinh chỉ khẽ gật đầu.

- Ha ha, Liễu Tuấn, nghe nói cậu vì thu thập mấy tên khốn kiếp mà ngay cả đại đội đặc chủng của quân khu cũng dùng tới luôn phải không?

Hải Hướng Quân tính cách phóng khoáng, vừa thấy mặt liền trêu chọc Liễu Tuấn.

- Chú Hải đừng oan uổng cho người tốt chứ! Cháu là cán bộ quy củ, được đảng giáo dục bao năm, chưa bao giờ làm những việc như vậy.
Liễu bí thư mặt mày nghiêm trang, kiên quyết phủ nhận lời "chỉ trích" của Hải quân trưởng.

- Đừng chối lẻo, ta thấy thấy trên đời này chẳng có chuyện gì mà cậu không dám làm.
Lần này người xuất kích lại là "ông chú thông gia" Vũ Thu Hàn, gần đây thế cục tương đối bình yên, các phe phái chung sống hòa bình, lại làm khách ở nhà họ Hà, cho nên Vũ Thu Hàn không phải cố kỵ gì, cho dù ông ta và đồng minh chính trị của Trương Quang Minh, nhưng rất thích Liễu Tuấn.

- Hì hì chú Vũ, nói ra thì mấy tên đó thực sự chẳng ra gì cả, bộ đội đặc chủng coi như chỉ gặp thời cơ nên trừ hại vì dân thôi. Còn cháu chỉ nhặt lấy cái lợi có sẵn, ngoại ra lại bị cảnh cáo xử phạt trong đảng đấy.
Liễu Tuấn cười đáp, nhưng trong lời nói vẫn không chịu thừa nhận chuyện kia.

- Làm càn.
Hà Trường Chinh chỉ nói hai chữ, đã quyết định tính chất việc này.

Liễu Tuấn liền rụt cổ lại không dám ý kiến nữa.

Nghe Hà đại tiểu thư nói, vì chuyện này mà Hà Duyên An phải gọi điện hỏi Hà Trường Chinh, xem có phải là do ông cho phép hay không. Hà Duyên An biết anh hai mình yêu thích Liễu Tuấn không hề dưới cha mình, chính vì có ông chống lưng, điều động đại đội đặc chủng cũng chẳng phải là chuyện không thể. Khi ấy Hà Trường Chinh vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ bình thản nói:
- Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì nên làm gì thì làm đó đi.

Hiện giờ Hà tư lệnh viên chỉ mắng y một câu "làm càn" đã là hết sức cưng chiều rồi.

- Lão Hà, ông cũng thật là Tiểu Tuấn từ xa tới chúc tết ông, vừa mới vào cửa, còn chưa được ngồi xuống ông đã nghiêm mặt quát mắng cái gì chứ.
Thì ra là Hà phu nhân thấy chuyện bất bình nên rút đao ra tương trợ.

- Mẹ à, mẹ đừng che chở cho cậu ta, nếu không cho cậu ta một chút cảnh cáo, nói không chừng sẽ làm chuyện xấu đấy.
Hà đại tiểu thư công nhiên gây khó dễ với tiểu sắc ma, mượn gió bẻ măng, ranh mãnh nhìn Liễu Tuấn.

Liễu bí thư "căm hận" vô cùng, nhưng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

- Thôi, nói lung tung cái gì, nào, Tiểu Tuấn, mau ngồi đi, mặc kệ cha con ông ấy.
Hà phu nhân trừng mắt nhìn con gái, rồi tủm tỉm nói với Liễu Tuấn.

- Thật bất công.
Hà Mộng Doanh làu bàu.

Đừng thấy bà chủ Hà gia tài bạc tỷ, ở bên ngoài oai phong hiển hanh, danh chấn kinh sư, có thể úp tay làm mưa ngửa tay làm mây, nhưng về tới nhà thì địa vị lại trở thành thấp nhất. Đôi khi cô than vãn với Liễu Tuấn, nói trong nhà mình chẳng được ai yêu thương, không ngờ tiểu sắc ma cực kỳ đáng hận, lại trợn mắt với cô, nói bản thân cô không chịu phấn đấu, còn trách được ai? Làm Hà đại tiểu thư căm tức cắn cho y mấy cái thật đau, nhưng chuốc lấy sự "báo thù điên cuồng" của tiểu sắc ma, ngày hôm sau không bò dậy nổi.

Liễu Tuấn liền ngồi xuống nói chuyện với các đại lão gia.

Cha con Vũ Thu Hàn và Hà Trường Chinh tính cách trầm mặc ít nói, chủ yếu là là nói chuyện cùng với Hải Hướng Quân và Lương Kinh Vĩ, tham khảo chút vấn đề quân sự, đổ bộ tác chiến.

Liễu Tuấn không ngừng quan sát sắc mặt của Hà Trường Chinh.

Hà Trường Chinh liếc y một cái, hờ hững hỏi:
- Có chuyện gì?

Liễu Tuấn cười đáp:
- Không có gì ạ, chủ yếu là muốn biết loại khí độ của vị tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã ra sao thôi.

Đám Vũ Thu Hàn phá lên cười.

- Cậu là cái đồ nịnh bợ.
Hà đại tiểu thư lại ra mặt đả kích tiểu sắc ma.

Liễu Tuấn cười ha hả, sắc mặt không hề thay đổi.

Nói ra thì vừa rồi Liễu Tuấn cũng không phải là hoàn toàn nịnh bợ, Hà Trường Chinh đã tranh thủ trước khi Bill Clinton đồng ý cho tên lãnh đạo họ Lý nào của hòn đảo bên kia éo biển dùng thân phận phi chính phủ tới thăm nước Mỹ, tham gia phát biểu công khai trong lễ tốt nghiệp của đại học Cornell về sự kiện ngoại giao nghiêm trọng này.

Nhân cơ hội hòn đảo đó lần đầu tiên bỏ phiếu bầu cử "tổng thống" trực tiếp, nhà họ Lý vì lôi kéo phiếu bầu, ra sức tạo thế, dùng rất nhiều tiền mời công ty danh tiếng của Mỹ du thuyết nghị viên quốc hội Mỹ, để được nước Mỹ ủng hộ về mặt chính trị. Vốn ngoại trưởng Mỹ đã công khai tuyên bố sẽ không mời họ Lý tới thăm nước Mỹ, không ngờ có mấy tháng mà đã lập tức giở quẻ, thượng tuần tháng sáu, họ Lý tới Mỹ, phát biểu mang tính chính trị ở đại học Cornell cái gọi là "điều mà dân muốn thì trời sẽ chiều theo", cường hòa quan hệ với Mỹ, đậm sắc thái chính trị.

Chuyện này vừa diễn ra, lập tức khiến trong nước phản ứng quyết liệt, với hành vi gây chiến công khai này, phản ứng của cao tầng cực kỳ cứng rắn.

Hạ tuần tháng bảy, họ Lý sau khi tới thăm nước Mỹ không lâu, căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo của tỉnh thử phóng sáu quả tên lửa đạn đạo, toàn bộ bắn trúng mục tiêu công kích.

Hạ tuần tháng tám, Hà Trường Chinh tọa trấn chỉ huy, quân khu Đông Nam điều động gần sáu mươi chiến hạm, hai trăm máy bay diễn luyện phòng ngự trên biển. Tới hạ tuần tháng chính tháng mười, tiến hành phô bày uy lực hải lực không quân ở vùng duyên hải, tháng mười một, bộ đội quân khu Đông Nam tiến hành hai cuộc thao diễn đổ bộ tác chiến trên đảo.
*** Lão họ Lý này tên là Lý Đăng Huy, miễn giải thích thêm, ai muốn biết cứ hỏi google.

- Tư lệnh viên, vừa mới nhậm chứ đã xử lý xong chuyện này, thật quá đã.

Hải Hướng Quân nói với Hà Trường Chinh, khuôn mặt đen đẩy vẻ hưng phấn, bản tích thích đánh giết, đối với cuộc diễn tập lớn như thế mà bản thân không được đích thân tham dự, hết sức tiếc nuối.

Hà Trường Chính cười nói:
- Chuyện còn chưa xong đâu

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất