Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 902: Nhã hứng của Nghiêm Ngọc Thành

Công ty điện cơ Ngọc Tây cải cách vô cùng thuận lợi, đám tham quan vô lại cầm đầu là Thượng Việt bị bắt quy án, nghe nói sẽ bị phán trọng hình. Ngoài ra một kẻ phạm tội khác là Lương Lượng vẫn đang bỏ trốn, công an huyện Ngọc Tây xin sở công an phê chuyển, phát lệnh truy nã Lương Lượng.

Ban bệ của Cty điện cơ làm mới, Đậu Dĩ Đức, người nói đỡ cho Trầm Đan ở trong hiệu ăn "Hảo tái lai" hôm đó được bổ nhiệm làm tổng giám đốc công ty, Đậu Dĩ Đức trước kia là phó giám đốc, là thành viên duy nhất còn sót lại trong ban lãnh đạo trước kia. Đồng thời văn phỏng cải cách quốc xĩ phái tiểu tổ giám sát tới công ty điện cơ tiến hành giám sát toàn bộ quá trình cải cách, Trương Văn Ba được bổ nhiệm làm tổ trưởng, trực tiếp chịu trách nhiệm với Liễu Tuấn.

Tất cả những chuyện này danh nghĩa do chính phủ chủ đạo, thực tế đều làm theo ý Liễu Tuấn, không có chút sai lệch nào.

Liễu Tuấn tốn công như thế, không gì ngoài lập uy: Giết gà dọa khỉ.

Ngay cả Thượng Việt quan hệ mật thiết với Lý Huệ như thế còn bị hạ, những kẻ khác sao không run sợ? Hai văn phòng giúp việc của Liễu Tuấn lập tức phái mười mấy tiểu tổ, bắt đầu tìm hiểu điều trả các quốc xĩ quy mô, lấy tư liệu đầu tiên, công tác cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan được triển khai toàn diện.

Có điều nhân vật chủ đạo của tất cả chuyện đó không ở Ngọc Lan, mà về thăm vợ con rồi. Chớp mắt đã tới ngày lễ 1/5, Liễu bí thư vứt hết công việc, chạy thẳng về Đại Ninh.

Liễu Dương đã hơn nửa năm, mọc hai cái răng thỏ, nằm trong lòng cha ê a học nói, thi thoảng giơ bàn tay nhỏ mũm mỉm ra đánh lên mặt Liễu bí thư.

Liễu bí thư cười ha hả:
- Giỏi lắm, trên thế giới này, con là người đầu tiên dám tát vào mặt ba đấy.

Thấy y cười, Liễu Dương như được khích lệ, càng tát nhiệt tình hơn, cười khanh khách.

Phi Phi mặc váy trắng muốt đứng bên cạnh cười mỉm, sau khi làm mẹ, vóc dáng cô vẫn thon thả yểu điệu, chỉ ngực tăng quy mô hơn một chút, nếu không phải người quen biết, chẳng ai tin là cô đã có con.

Ngày lễ 1/5 Nghiêm Ngọc Thành đúng lệ nghỉ ngơi, ăn sáng xong, chắp tay sau lưng ra ngoài tản bộ.

Điểm này làm Liễu bí thư rất phục.

Vì vĩ nhân qua đời, cao tầng các phái hệ đấu đá tới cao trào, nhất là tầng cấp hạch tâm tranh đấu, càng dữ dội. Đại hội đảng lần thứ 15 sắp mở, số ủy viên bộ chính trị sẽ tăng thêm một chút, nhưng nhân số tạo nên thường ủy sẽ không đổi, có điều khuôn mặt chưa chắc đã giữ nguyên.

Bảy chức vị trong thường ủy hiện giờ có thể xác định sẽ tại nhiệm chí có ba người, trong đó đương kiêm thủ trưởng số một dự bị nhất định sẽ tại chức, Hồng phó thủ tướng lên làm thủ tưởng, cũng là theo xu thế lớn, còn về nội bộ quân đội, đại khái hoàn thành điều chỉnh, các hệ phái đạt thành tiếng nói chung.

Nhiều biến số nhất là vấn đề đi ở của một đại lão lãnh đạo mặt ngoài của hệ phái Nghiêm Liễu.

Vị thủ trưởng này uy vọng trong đảng khá cao, thanh liêm chính trực, kinh nghiệm đảng bộ vô cùng phong phủ, am hiểu chính trị, nổi danh cứng rắn, điều duy nhất bất lợi là tuổi hơi cao.

Gần đây Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài liên tục lên kinh thành, thương đàm với các đại lão có trọng lượng trong hệ phái, tất nhiên vì bố cục mới này, thời khắc quan trọng như thế, Nghiêm Ngọc Thành vẫn có nhã hứng đi kiếm bạn cờ trong dân gian, đùng là khí độ ngày càng trầm ổn.

Liễu Tuấn bế Dương Dương hỏi:
- Phi Phi, trông con có cực không?

- Không có đâu, em bé rất là hay.

Phi Phi lắc đầu, đưa tay ra bẹo má béo múp của Dương Dương, Liễu Dương liền há miệng ra muôn cắn. Phi Phi trước nay luôn thích trẻ con, giờ làm mẹ rồi, chẳng biết còn cưng chiều Dương Dương thế nào.

Phi Phi reo lên:
- Hi hi, em bé đói bụng rồi, phải cho ăn sữa thôi.


Liễu Tuấn choáng.

Không phải chứ? Chỉ là một động tác thói quen của trẻ con thôi, cứ cái gì ở gần miệng đều thử cắn một cái, Phi Phi lại thấy gió bảo là mưa, vội đi pha sữa.

Phi Phi cũng ủng hộ nuôi con bằng sữa mẹ, nhưng cô lại không có nhiều sữa, Liễu Dương và cha nó giống nhau, rất háu ăn, chỉ mới hai ba tháng mà sữa mẹ rõ ràng không đủ nữa, phải ăn thêm sữa bột, tới nửa năm tuổi, cơ bản hoàn toàn nuôi bằng sữa ngoài.

- Đừng vội, Phi Phi, em bé không đói, vừa mới ăn một bình sữa, làm sao mà đói nhanh như thế được.
Liễu Tuấn cuống quít ngăn vợ lại.

Phi Phi làm mẹ rồi tính cách vẫn ngây thơ như trước, không biết ngày thường cô trông con như thế nào, may mà còn có Giải Anh và bảo mẫu, cũng không cần quá lo.

- Không phải, em thích nhất là nhìn con ăn, cái mồm chóp chép bú sữa hay vô cùng.

Phi Phi liền dừng lại, nhưng vẫn còn tiếc nuối. Liễu Tuấn lại choáng váng một trận nữa, bà mẹ kiếu gì thế này? Vì thích nhìn con uống sữa, mặc kệ nó có đói hay không, cứ mang bình sữa tới.

Liễu Tuấn hỏi Giải Anh:
- Mẹ, Phi Phi thường ngày ở nhà chăm Dương Dương như vậy sao?

Giải Anh cười:
- Nó à, cơ bản chỉ gây thêm rắc rối, không càng giúp càng bận là tốt lắm rồi.

Thấy con rể trở về, Giải Anh tâm tình rất tốt, đẩy con gái ra rìa một chút, Phi Phi lập tức không chịu, phụng phịu nói:
- Mẹ, sao lại nói con như thế, ngày nào còn chẳng bế em bé đi ngủ.

Giải Anh mắng yêu:
- Cái này con đừng nói nữa thì hơn, bản thân con còn là đừa bé, nửa đêm phải để mẹ dậy đắp chăn cho.

Phi Phi đỏ mặt nhưng không phản bác nữa, chắc là bị mẹ nói trúng rồi.

- Đi nào Phi Phi, chúng ta bế con ra công viên đi dạo, tiện thể xem lão ba đang làm gì?

- Đánh cờ chứ còn làm gì nữa.

Phi Phi tuy miệng nói thế nhưng lại hết sức tán thành đề nghị này của chồng. Tung tăng đẩy xe nôi ra, nhưng Liễu Tuấn không đặt con vào trong xe, cả đường đều ôm Dương Dương trêu chọc không ngừng, vui vẻ vô cùng.

Dù sao Liễu bí thư từ nhỏ học võ sức khỏe tráng kiện, không sợ mệt.

Khu thường ủy tỉnh ủy ở ngay một bên hồ, nhưng muốn tới chỗ náo nhiệt phải đi vòng vèo rất nhiều đường, cũng may là thời tiếc không tệ, nắng nhẹ, chậm rãi rảo bước, Huyên Huyên và Lam Lam đi theo không xa, hết sức thoài mái.

Công viên chiếm diện tích rất lớn, phong cảnh tươi mát, là nơi để cư dân tỉnh thành tới nghỉ ngơi trong ngày lễ tết, hôm nay là ngày 1/5 người đi chơi công viên càng nhiều, rộn ràng đông đúc, náo nhiệt vô cùng.

Phi Phi hết sức phấn khởi, mua một quả bóng bay hình con chuột cho Dương Dương cầm, mới đầu Dương Dương thích lạ, cầm rất chặt, một lúc sau chắc là chán rồi, thả tay cho bay đi. Phi Phi chạy theo bắt lại, đưa cho con trai, lần này chú nhóc con không nể mặt nữa, mẹ vừa buông tay là hất đi, Phi Phi lấy về mấy lần nữa, kết quả vẫn giống nhau.

- Giỏi nhé, thấy ba ba về là làm cao rồi, đợi ba ba con đi làm, mẹ không để ý tới con nữa.

Phi Phi tức giận "uy hiếp" con trai.

Dương Dương cười khanh khách.

Phi Phi giằng lại con trai, hôn hít một hồi.

- Phi Phi, nhìn kìa...

Liễu Tuấn chỉ vào một cây xi cách đó không xa.

Phi Phi thuận theo tay y nhìn tới, thấy Nghiêm bí thư ngồi ngay ngắn dưới tán cây, nhìn chăm chú vào bàn cờ, đang cùng một người trẻ tuổi đánh giết không phân thắng bại.

- Ấy, đó không phải là người hay đánh cờ với ba.
Phi Phi có chút ngạc nhiên.

Liễu Tuấn trước kia khi ở huyện Ninh Bắc, thường cùng Nghiêm Ngọc Thành tới công viên đánh cờ, ông có mấy người bạn cờ, thường là người tầm tuổi, sau khi tới Ngọc Lan rồi tất nhiên không còn tiện nữa, không biết Nghiêm Ngọc Thành đổi bạn cờ. Nghiêm bí thư tính cách xưa ngay không chịu thua, nói không chừng thích cùng người trẻ tuổi lấy cứng chọi cứng cũng chưa biết chừng.

- Qua xem sao.

Liễu Tuấn ôm Dương Dương, thong thả đi tới.

Trên bàn cờ, Nghiêm Ngọc Thành đã chiếm ưu thế, xe pháo sang sông uy hiếp đối phương. Người thanh niên đánh cờ với ông tuổi chỉ hai mấy, ăn mặc rất bình thường, đang chau mày nghĩ nước.Nghiêm bí thư lấy thuốc lá ra cho lên miệng, Liễu Tuấn đưa Dương Dương sang tay trái rồi châm lửa cho ông.

Nghiêm Ngọc Thành quay đầu nhìn lại con rể một cái khẽ gật đầu, ánh mắt lại dừng trên bàn cờ, thong dong hút thuốc, dương dương tự đắc. Liễu bí thư biết ông đánh cờ thắng ít thua nhiều, lần này hiếm khi thắng được một ván, đương nhiên đắc ý, không khỏi bật cười.

Ngay cả Nghiêm đại bí thư cũng không thắng nổi, người trẻ tuổi này sức cờ chả ra sao.

Quả nhiên thêm vài nước đi nữa, Nghiêm Ngọc Thành đã chiếu hết.

- Thua rồi.

Chàng trai trẻ rất buồn bực vỗ lên bàn cờ.

Nghiêm Ngọc Thành cười khà khà, đắc ý nói:
- Chàng trai trẻ, cậu thua hai ván rồi, có muốn chơi nũa không.

- Chơi thì chơi, có điều lần này phải đánh cuộc.
Người trẻ tuổi tựa hồ rất không phục, nhao nhao lên, không đợi Nghiêm Ngọc Thành nói gì, móc ra 50 đồng đặt lên bàn cờ đá:
- Cuộc 50 đồng.

Nghiêm Ngọc Thành cười:
- Chàng trai trẻ, đánh bạc không hay đâu.

- Sao? Không dám cược à? Không dám thì thôi.
Người đó nói chuyện rất xấc.

Nghiêm Ngọc Thành muốn thử lắm, chỉ ngại thân phận bí thư tỉnh ủy, không tiện tiếp lời, Liễu Tuấn liền cười móc ra một tời 100, đặt lên bàn cờ:
- Được, thì cược 50 đồng, chọn cờ đi.

- Cần gì chọn, chấp các người cở đỏ là được.
Người đó liếc Liễu Tuấn một cái, nói rất khinh thường, mắt thoáng qua vẻ đắc ý

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất