Chương 1
Lần nữa mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày mà đời trước từng đưa ra lựa chọn.
Công ty gia đình đứng trước bờ vực phá sản, bố mẹ gọi tôi và em gái đến.
Vừa nghe bố nói xong hai lựa chọn, em gái Thời An Tình đã nhanh miệng hơn tôi:
“Bố mẹ, con chọn gả cho Thái tử!”
Tôi nghe xong, tim đập lỡ một nhịp, quay sang nhìn em.
Không lẽ… nó cũng trọng sinh rồi?
Nó cũng liếc mắt nhìn tôi.
Ánh mắt khiêu khích xen lẫn thù hận lướt qua khiến tôi càng chắc chắn suy đoán của mình.
Ở kiếp trước, cũng là thời điểm này, bố mẹ cho hai chị em tự chọn con đường.
Thái tử Cố Yến Hành – nổi tiếng là kẻ bệnh kiều cực đoan, tâm lý vặn vẹo.
Tôi vì muốn bảo vệ em gái, nên chủ động lựa chọn liên hôn.
Em gái thì chọn tiếp tục đi học.
Nhưng vừa nhập học, nó lại bị bắt nạt tàn nhẫn.
Không chỉ bị bạn bè ức hiếp, mà còn bị tiểu thư nhà giàu xem như chó sai vặt.
Phản kháng thì bị đánh.
Chưa tới một năm, nó đã bị tra tấn đến biến dạng cả tâm lý.
Những kẻ bắt nạt còn không cho nó tiết lộ, nên gia đình cứ nghĩ là nó sống ổn.
Ai ngờ nó đã sớm méo mó trong lòng.
Khác với cảnh ngộ bi kịch đó, tôi chỉ mất một năm để thuần hóa Thái tử – biến một kẻ bệnh kiều cực đoan thành bạn trai ngoan ngoãn, dịu dàng, biết chăm sóc.
Anh ấy toàn tâm toàn ý với tôi, một lòng yêu chiều, giống như chưa từng bị bệnh vậy.
Tất cả những điều này, Thời An Tình đều thấy rõ.
Và vì vậy, enó bắt đầu hận tôi đến tận xương.
Nó cho rằng chính lựa chọn của tôi đã đẩy nó vào địa ngục.
Đến lúc không chịu nổi nữa, nó đi tìm tôi, nói hết những gì giấu trong lòng.
Tôi cố giải thích, nhưng con bé lúc này đã mất hết lý trí, giọng nói sắc nhọn đầy oán độc:
“Hạnh phúc này đáng lẽ phải là của tôi! Đáng lẽ chị phải chết đi mới đúng!”
Nói xong, em gái đẩy tôi từ sân thượng rơi thẳng xuống.
Tôi chết tại chỗ, mặt mũi biến dạng, xác cũng không toàn vẹn.
Em gái lại nói với người ngoài rằng tôi vô ý ngã từ sân thượng xuống, nói là tai nạn.
Bố mẹ biết sự thật, nhưng vẫn bao che cho nó.
Từ đầu đến cuối… người tổn thương chỉ có mình tôi.
Tiếng mẹ tôi lo lắng kéo tôi về hiện thực:
“An Tình… con chắc chắn muốn gả cho thằng điên đó à? Nó nổi tiếng là không bình thường đấy… Nếu không vì bất đắc dĩ, bố mẹ cũng chẳng muốn con liên hôn với nó.”
Mẹ cố gắng khuyên nó tiếp tục đi học.
Nghe vậy, tôi chỉ cười lạnh trong lòng.
Ở kiếp trước, lúc tôi chọn gả đi, bố mẹ chẳng nói được một câu.
Giờ thì lại biết thương con gái rồi sao?
Thời An Tình vẫn cố chấp, ngẩng cao đầu:
“Mẹ đừng khuyên nữa. Con chỉ cần được gả cho Thái tử, có thế nào con cũng cam lòng!”
Mẹ định nói thêm gì đó, nó đã mất kiên nhẫn:
“Mẹ, con thật sự không muốn học nữa đâu. Học mấy năm rồi cũng chán. Để chị Thời Lộ học tiếp đi!”
Mẹ tôi nghe vậy đành gật đầu đồng ý.
Tôi mỉm cười, có chút thâm ý:
“Vậy thì… con chọn tiếp tục học.”
Vừa dứt lời, Thời An Tình liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như đang tưởng tượng về cuộc sống trong mơ.
Tôi thì cười thầm trong bụng.
Vậy nhé…
Cô em gái tốt của tôi… lần này đừng làm tôi thất vọng nữa nhé.