Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch)

Chương 11 - (Tiếp)

Chương 11 - (Tiếp)


Nếu một người đói mấy ngày, đừng nói đồ ăn người khác ăn thừa, cho dù là có mùi thúi, chỉ cần có thể ăn, hắn cũng sẽ ăn đến ngon. Bất quá không đợi Sở Duyệt nghĩ ra nên thu cơm thừa như thế nào mà thần không biết quỷ không hay, huấn luyện viên giang đã dạy dỗ người thứ nhất bỏ cơm thừa.
Nhìn nam sinh kia bị huấn luyện viên giang buộc nhặt đồ ăn lên ăn hết, mọi người đều yên lặng mang khay của mình trở về chỗ ngồi, trên mặt đều có chút không phục, trong lòng khẳng định mắng Giang Thành.
Hiện tại bọn họ không biết, nếu thật sự đổ một khay đồ ăn này đi, bọn họ sẽ hối hận cả đời.
Tới buổi chiều, tình huống nhà ăn cơ bản đã ổn định xuống, bạn họ dưới lầu chỉ còn lại hai mươi người, trong đó bao gồm sáu người sốt cao hôn mê bất tỉnh.
Các giáo quan còn có 51 người, Giang Thành sắp xếp hơn bốn trăm học sinh dư lại chia làm 25 tổ, mỗi tổ mười tám chín người, chọn hai tổ trưởng, cùng hai huấn luyện viên. Vốn dĩ mọi người lộn xộn, phân tổ một như vậy, lập tức trở nên có trật tự.
Tô Ninh Ngữ tự đề cử mình làm tổ trưởng, kết quả bạn học cùng huấn luyện viên đều không đồng ý, làm cô ta tức giận đến nước mắt lưng tròng, ngồi một bên khóc lóc.
Trong lòng Sở Duyệt khẽ buông lỏng, xem ra một trận nháo kia vẫn có hiệu quả, lúc này Tô Ninh Ngữ không trở thành tổ trưởng, ít nhất không để cô ta làm ra những chuyện như đời trước.
Muộn một chút, Giang Thành mang theo mấy huấn luyện viên đi ra ngoài một chuyến, lúc trời tối mới trở về, sắc mặt vài người đều rất khó coi.
Mấy người bọn họ ra khỏi trường học, đi tới một con phố, bên ngoài trường học đều là tang thi.
Trên đường giống như là đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, xe bị đâm hư ngang dọc đan xen ở giữa đường, có một chiếc xe buýt đổ ngang giữa đường, bên trong tất cả đều là tang thi!
Bọn họ không nhìn thấy một người sống xót nào, toàn bộ thành thị giống như đã biến thành một thành phố chết.
Tình huống còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Mấy người bọn họ xem như thân thủ không tồi, nhưng một đường từ trường học đi ra ngoài cũng là hiểm nguy trùng trùng. Nếu mang nhóm học sinh được nuông chiều từ bé này đi, khả năng còn chưa ra khỏi trường học, huống chi đi ra ngoài, rồi đi nơi nào cũng là vấn đề.
Trước mắt xem ra phải tạm thời ở lại trường học, từ từ liên lạc cùng bên ngoài mới là biện pháp tốt nhất.
Lần này các giáo quan đi ra ngoài không phải không có thu hoạch gì, bọn họ đều lấy di động của tất cả mọi người về tới.
Sở Duyệt đã ba năm nhiều chưa nhìn thấy di động của mình. Đời trước bọn họ trốn ở sân vận động, mới vừa trốn vào không lâu, người bị thương đã biến thành tang thi.
Sân vận động không có đồ ăn không đồ uống, các giáo quan nghĩ cách đi lấy đồ ăn, lại hy sinh một đợt.
Thẳng đến hơn một tuần sau, khi chính phủ tổ chức cứu viện, nhưng trong trường học có quá nhiều tang thi, quân đội còn muốn cứu nhóm người sống xót khác trong trường học, vì vậy ác giáo quan liền tự mình mang theo bọn họ trốn thoát khỏi trường học, làm gì có thời gian đi lấy di động không có tín hiệu.
Sở Duyệt cảm thấy cô khẳng định không nhận ra di động của mình, nên nghĩ chờ mọi người lấy xong, còn dư lại chính là của cô. Ai biết chờ mọi người lấy xong rồi, di động còn thừa một đống lớn, cô mới phản ứng lại, chết nhiều người như vậy, di động đương nhiên không thiếu. Bới vài cái trong đống di động, Sở Duyệt liếc mắt một cái liền tìm ra di động của mình.
Đó là di động mới, là phần thưởng ba mẹ mua cho cô khi thi đại học xong, một chiếc di động vịt tiểu hoàng. Sở Duyệt run rẩy mở di động ra, di động không có tin nhắn mới hay cuộc gọi nhỡ nào.
Trong WeChat “Mục tiêu xóa đói giảm nghèo hai đối một”, màn hình còn dừng lại ở tin nhắn nói chuyện phiếm tối hôm qua.
Sở Đại Hà: Bảo bối ở trường học có khóc nhè không?
Duyệt Duyệt: Khóc, đều khóc ướt gối đầu.
Duyệt Duyệt: Ảnh chụp ướt gối đầu.jpg
Sở Đại Hà: Không phải là nước miếng đi? Kinh ngạc.jpg
Duyệt Duyệt: Đồng chí Sở Đại Hà, nhìn thấu không nên nói toạc, người nói như vậy, áo bông nhỏ tri kỷ của người sẽ lọt gió.
Mụ mụ ở dưới cười thành đầu chó: Sở Đại Hà,ông không biết xấu hổ mà cười Duyệt Duyệt, không biết là ai khóc thành đầu heo trên phi cơ đâu! Biểu tình đầu heo.jpg.
Sở Đại Hà: Có người trở về thấy dép lê của Duyệt Duyệt còn khóc không phải sao!
Sở Đại Hà: Bảo bối không khóc ha, tuần sau ba mẹ sẽ tới thăm con, mỉm cười.jpg.
Duyệt Duyệt: Tiểu công trúa ngạo kiều.jpg
Sở Duyệt nhìn câu nói cuối cùng của ba mình, nước mắt chầm chậm rớt xuống.
Ba mẹ, mọi người chờ Duyệt Duyệt, con nhất định sẽ trở lại bên cạnh mọi người!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất