Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch)

Chương 42 - Cái này đầy đủ hết

Chương 42 - Cái này đầy đủ hết


Hai mắt Sở Duyệt như phát sáng, đi đến cửa hàng bán hoá lỏng, đây là thứ tốt!
Không chỉ có thể dùng để nấu cơm nấu nước, lúc mấu chốt còn có thể chế làm bom nhỏ.
Trong cửa hàng hóa lỏng có chút xiêu vẹo, là một gian nhà lầu kiểu cũ, trước cửa có hai cái kệ, một cái kệ để các loại bếp gas hóa lỏng, một cái kệ để các loại phụ kiện.
Trong đó có hơn chục bình gas hóa lỏng, nhìn thấy nhiều bình như vậy, Sở Duyệt cười tươi đến mức thấy răng không thấy mắt, An Kiệt đã xử lý xong mấy con tang thi lảng vảng trước cửa hàng, Sở Duyệt cho anh một điểm tán thưởng, xong chỉ lo đi thu đồ vật.
Cô thu hết bếp ga ở cửa trước, rồi thu tất cả phụ kiện trên kệ bên cạnh.
Vừa định thu lại bình chứa, An Kiệt đã đặt một cái xuống, lắc đầu với cô:
- Tất cả đều trống rỗng.
- A?
Sở Duyệt không tin, tự mình nhấc một bình lên lắc lắc, quả nhiên là trống không!
Đại gia a, vui vẻ uổng rồi!
Nhưng vì sao tất cả bình trong cửa hàng khí hóa lỏng đều rỗng? Nhìn tình huống này cũng không giống có người đã tới, chắc chắn có bình còn.
Sở Duyệt nhìn nhìn một lượt trong cửa hàng, nơi này là một cửa hàng nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết, trong góc có một số phụ kiện lộn xộn và bếp lò hỏng.
Bên cạnh còn có hai cửa hàng mặt tiền nhỏ, cả hai đều đã đóng cửa, phía trên cửa không có biển quảng cáo, trông giống như một căn phòng trống.
Sở Duyệt suy nghĩ một chút, định thử kéo một cánh cửa cuốn, cửa không khóa, cuốn lên "rầm" một tiếng, dọa cô nhảy dựng.
Bên trong cửa là một căn phòng lớn, hai mặt thông nhau, tất cả đều là những ống trụ bằng thép được sắp xếp ngay ngắn, Sở Nguyệt vội vàng đưa tay lên xách thử, nhưng không động đậy được, đầy!
Thật tốt quá \(▽)/!
Tiếng cửa cuốn phát ra hơi lớn, thu hút mấy con tang thi vây quanh, may mắn ngày thường nơi này không có nhiều người qua lại, cũng không có nhiều tang thi, An Kiệt tự mình giải quyết bên ngoài, Sở Duyệt liền an tâm ở bên trong thu đồ.
Bình lớn là loại 50 kg, có cái 60 kg, bình nhỏ là loại 15 kg, có cái tới 30kg, Sở Duyệt thu toàn bộ.
Lúc này thật sự là cái gì cũng không thiếu, có khí đốt, có bếp, có nước, có gạo, có thịt có rau, Đẹp!
Bên cạnh trạm khí gas là một cửa hàng đổ nước và sửa lốp ô tô thô sơ, trong góc có rất nhiều lốp xe cũ chất thành đống, Sở Duyệt chạy tới thu toàn bộ dụng cụ sửa xe.
Hai người trở lại xe, tiếp tục lên đường.
An Kiệt nhìn sườn mặt Sở Duyệt khi lái xe, là một cô gái có khuôn mặt non nớt còn có chút trẻ con, vành tai phấn nộn, tóc mái xõa xuống ngang tai càng khiến cô trông thanh tú hơn.
Ai có thể nhìn ra một cô gái nhỏ mềm mại như vậy lại có thể quyết đoán sát phạt, mạnh mẽ hơn rất nhiều người đàn ông, hắn cũng không cho như vậy là không tốt, thậm chí còn có chút tự hào về cô.
Cô như vậy rất tốt.
- Sư muội, dị năng của em là chưa đồ sao?
An Kiệt bỗng nhiên lên tiếng hỏi Sở Duyệt.
Sở Duyệt không quay đầu lại, gật đầu trả lời:
- A, đúng, có thể là dị năng không gian đi!
- Dị năng của em trước không cần lộ ra trước mặt người ngoài, để phòng người khác đánh chủ ý tới em để đựng đồ.
An Kiệt nói tiếp.
Sở Duyệt hiểu ý, cười cười, quay đầu nhìn An Kiệt một cái, nhẹ nhàng nói:
- Anh yên tâm, em có chừng mực, ngoại trừ anh, không có ai biết em có dị năng này.
Trong lòng An Kiệt ấm áp, sư muội không đề phòng hắn chút nào, thật sự coi hắn như người một nhà.
Lại đi thêm một đoạn, hai người nhìn thấy một trạm xăng, Sở Duyệt nhìn nhìn đồng hồ xăng, thấy xăng còn một nửa, liền xoay vô lăng, lái xe vào trạm xăng. Có hai chiếc ô tô đậu ngẫu nhiên trong trạm xăng, một mấy tang thi mặc áo liền quần du đãng khắp nơi.
Khi Sở Duyệt nhìn thấy mấy con tang thi kia,tức khắc có chút thở phào, những tang thi này vẫn còn ở đây, điều đó có nghĩa là vẫn chưa có ai đến trạm xăng, vì vậy cô có thể đổ thêm xăng.
Sở Duyệt ngừng xe ở gần lối ra, máy bơm xăng không có điện, không thể dùng, cho nên chỉ có thể để xe ở lối ra.
An Kiệt xuống xe mấy chiêu đã giải quyết xong mấy tang thi, Sở Duyệt cũng nhảy xuống xe, ánh mắt tập trung vào khu vực thùng dầu.
Phía sau bên phải của trạm xăng có một khu vực đặc biệt, là một khối đất bằng rất rộng lớn, trên mặt đất có mấy cái nắp hình vuông, trên tường viết mấy chữ thực nghiêm túc “Nghiêm cấm pháo hoa”.
Đây là khu vực bồn chứa, một trong những khu vực nguy hiểm nhất ở trạm xăng. Chôn bên dưới là thùng dầu, Sở Nhạc mở nắp ra, trong bốn thùng có ba thùng là xăng, một thùng là dầu diesel, tất cả đều đầy ắp, ít nhất phải mấy vạn lít.
Nhưng vấn đề hiện tại là, phải dùng cách nào để hút được dầu lên.
Dùng ống thì quá chậm, hút đến khi trời tối cũng không được bao nhiêu.
Trong lòng Sở Duyệt bỗng có một ý tưởng lớn mật, không biết không gian bảo bối của cô có thể thu cả bồn chứa hay không, nếu có thể, cô liền trực tiếp thu hai bồn thì tốt rồi.
Cô cảm thấy bản thân càng lúc càng lớn mật, lúc bắt đầu, ngay cả gạo cũng không dám cho vào, đến bây giờ ngay cả thùng dầu cũng muốn thử một lần.
Sở Duyệt đặt tay dán lên lên thùng dầu, tự nhủ: Không gian tiểu khả ái, có muốn ăn thùng dầu không??
Trong tay bỗng nhiên không còn gì, cùng lúc đó, hai chiếc vòi bơm nhiên liệu ở bên cạnh đột nhiên bật lên, nảy trên mặt đất vài cái rồi im bặt.
Thành!
Bản thân Sở Duyệt cũng có chút kinh ngạc, thứ này thật giống như là lỗ đen, cái gì cũng có thể hút vào!
Sau khi thu thêm một bồn khác, Sở Duyệt đứng dậy, cảm thấy mỹ mãn giống cắn thuốc phiện mà đi trở về.
Ngẫm lại đời trước vì chút xăng, bọn họ đã tốn không biết bao nhiêu tinh hạch, đôi khi có tinh hạch cũng không mua được, họ sẽ bới móc những chiếc xe còn hơi tốt một chút ở hơn bên đường, cho dù chỉ còn một chút xíu, cũng phải nghĩ mọi cách rút ra.
Đây là ít nhất hàng chục ngàn lít xăng! Không cần lo hết xăng dọc đường.
Mẹ ơi, có không gian thật tuyệt a!
Trở lại cạnh xe, Sở Duyệt mở nắp bình xăng của xe việt dã, điều khiển xăng trong không gian giống như một dòng nước chảy vào bình nhiên liệu của xe, sau đó nhanh chóng đổ đầy xe.
An Kiệt nhìn bộ dáng Sở Duyệt giống hamster nhỏ vụng trộm cơm, nhịn không được lại muốn xoa xoa đầu cô, bàn tay vươn đến nửa đường, lại thu trở về, hình như sư muội không thích hắn xoa đầu.
Trong trạm xăng còn có một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, Sở Duyệt không định đi quét hàng, ở đây không có tang thi, người bình thường cũng có thể tới lấy đồ, dù sao cô cũng đã có nhiều như vậy, cho nên sẽ không cướp chúng.
Sở Duyệt ngồi trên xe, nổ máy, nhưng An Kiệt lại không lên xe, mà đi đến bên này cạnh cửa xe phía cô, mở cánh cửa xe rồi thương lượng với cô:
- Để anh lái xe, trước kia anh không lái nhiều, kỹ thuật lái cũng không tốt lắm, hiện tại có thể luyện nhiều một chút, không thể để em lái xe cả ngày.
Sở Duyệt có chút ngoài ý muốn, thật ra cô không biết điểm này a.
Đời trước, lúc cô gặp được An Kiệt, hắn lai xe rất cừ, quả thực có thể so sánh với thần xe Haruna, cô làm sao có thể ngờ được bây giờ trình độ lái xe của hắn không được tốt cho lắm
Bất quá, xe này làm người ta nghiện, Sở Duyệt có chút luyến tiếc, nhưng vì thần xe Haruna tương lai, cô vẫn là nhịn đau trực tiếp từ ghế điều khiển bò tới ghế lái phụ.
Nhìn bộ dáng rối rắm của cô, An Kiệt có chút không đành lòng, bất quá chờ Sở Duyệt bò đến ghế lái phụ, hắn vẫn lưu loát lên xe.
An Kiệt đóng cửa xe đang định đi, thì bỗng nhiên có hai chiếc xe bên ngoài trạm xăng dầu chạy tới.
Sở Duyệt không có ý định gặp những người đó, thúc giục An Kiệt nhanh chóng rời đi, nhưng một chiếc ô tô đã lao tới chặn đường họ.
Sở Nguyệt hơi híp mắt, cái quỷ gì, đây là muốn đánh nhau sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất