Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch)

Chương 47 - Tang thi chó

Chương 47 - Tang thi chó


Bên ngoài trời đã tối đen, chung quanh là một mảnh yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, phía sau tòa nhà nhỏ có một cây liễu lớn, thân cây liễu đung đưa qua lại trong ánh sao mờ ảo, giống như một bóng ma, mà khiến người ta có chút bất an.
Sở Duyệt có chút kỳ quái, mở cửa sổ, vươn tay ra ngoài cửa sổ, không có có!
Kia, kia cây liễu đung đưa cái gì?
- Kiệt ca, anh lại đây xem cái cây kia !
Sở Duyệt quay đầu gọi An Kiệt.
An Kiệt đi đến bên cửa sổ, ngưng thần nhìn trong chốc lát, có chút không xác định, nói:
- Dưới tàng cây giống như có gì đó.
- Đi, đi xuống nhìn xem.
Sở Duyệt xoay người liền đi xuống dưới lầu, chỗ ngủ có tai hoạ ngầm thì cô ngủ sao được.
An Kiệt há miệng thở dốc, muốn Sở Duyệt ở lại trên này, cuối cùng vẫn không nói ra lời. Bây giờ đã không còn là thế giới trước kia nữa, trước đó hắn còn tưởng chỉ có Lan Thành xảy ra chuyện như vậy, nhưng Sở Duyệt nói cho hắn, trận tai nạn này xảy ra trên toàn cầu, đây là tai nạn của toàn nhân loại.
Ở trong thế giới như vậy, một người quá mềm yếu sẽ sống không nổi, ai cũng không thể bảo vệ một người cả đời, cách bảo vệ tốt nhất không phải là để cô ấy không làm gì, mà là làm mọi thứ trong khả năng của mình để cho cô ấy học thêm kỹ năng, Ngoài ra, học cách đề phòng. Lòng người hiểm ác thế nào, An Kiệt đều rõ ràng hơn ai khác, trong những người mà hắn đã gặp từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ sư phụ cùng sư muội, có ai là người tốt?
Ngay cả sư muội, lúc ban đầu hắn đề phòng cô, nhưng tiểu đồ ngốc này lại không hề giữ lại mà tín nhiệm hắn, nếu hắn có ý xấu, có thể cô đã chết như thế nào cũng không biết.
Có một sân nhỏ phía sau tòa nhà nhỏ, trong đó trồng một hành lá và rau, hai người cẩn thận đi về phía cây liễu.
Một tiếng xiềng xích "rắc rắc" vang lên, trong bóng đêm một bóng dáng mang theo khí tức thối rữa nồng đậm, nhanh chóng lao tới, Sở Duyệt chiếu đèn pin đến đó, tức khắc trong lòng cả kinh.
Kia cư nhiên là một con chó săn khổng lồ cao bằng nửa người!
Nói chính xác, đó là một con tang thi chó săn khổng lồ bị xích vào một cây liễu.
Phân nửa da lông hơn trên người nó đều đã tróc ra, đặc biệt là sợi xích sắt ở cổ, bởi vì nó không biết đau đớn, không ngừng giãy giụa, cổ đã bị ma sát đến không còn chút thịt, gắn lỏng lẻo vào cổ của nó.
Con chó này hẳn chủ quán nuôi, 2 vợ chồng và con gái đến mở quán trên quốc lộ, nuôi chó lớn để đề phòng người xấu, cũng hợp lý.
Có lẽ là bởi vì yết hầu của nó bị ma sát hỏng rồi, nên con tang thi chó này không thể sủa được nữa, lúc này dưới ánh đèn pin, đôi mắt của nó lóe lên màu xanh lục, nhe răng hưng phấn mà nhìn Sở Duyệt cùng An Kiệt, duỗi thẳng người ra, càng giãy giụa, tiếng xích sắt vang càng lớn, nó càng hăng say.
Loại động vật viến dị như tang thi chó, động tác nhanh nhẹn hung mãnh, hàm răng cùng móng vuốt càng trở nên sắc bén, thính giác cùng khứu giác cũng trở nên càng mạnh hơn, so với tang thi biến dị thì còn khó đối phó hơn, ít nhất hiện tại cô cùng An Kiệt còn không đối phó được, bất quá may mắn con tang thi chó này bị xích sắt buộc.
- Nhân lúc nó chưa thoát được khỏi xích sắt thì giết chết nó, nếu nó thoát ra được, chúng ta sẽ gặp rắc rối!
Sở Duyệt nhẹ giọng nói với An Kiệt.
Con tang thi chó nghe thấy thanh âm của Sở Duyệt, nhào đến càng hăng say.
An Kiệt rút ra súng ra, lại bị Sở Duyệt một phen đè lại, nhìn hắn lắc lắc đầu.
An Kiệt chưa bao giờ trải qua mạt thế vào ban đêm, hắn không biết, nếu như một phát súng này bắn ra, đêm nay tang thi mười dặm tám thôn thôn sẽ tới đây mở tiệc, bọn họ có muốn chạy cũng không kịp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất