Chương 165: Xin Kinh Phí Đầu Tư
Hiện giờ Lưu Văn Thanh có vẻ rất vui sướng. Hiện giờ, tình hình phát triển của huyện Lê rất là tốt, công ty Mẫn Nông, một công ty mà ngay cả Tưởng Chấn Toàn cũng đều phải chú ý tới đó, có một mô hình hoàn toàn mới. Hiện giờ, nó cũng đã trở thành xí nghiệp kiểu mẫu cho toàn bộ địa khu. Từ việc thay đổi chủng loại cỏ mới, có một lượng lớn các giống tốt hơn được đưa vào, tối đa nhưng cũng không quá ba đến năm tháng, bên phía công ty Mẫn Nông cũng đã có thể sinh ra một hiệu ứng kinh tế rất lớn rồi. Tùy theo cái này, hiệu ứng xã hội và hiệu ứng về thương hiệu cũng theo nhau mà đến. Mà bên phía xí nghiệp khai thác mỏ Long Hoa, hiện giờ cũng là đã tiến nhập vào thời kỳ phát triển sản xuất nhanh chóng rồi.
Hai cái xí nghiệp này, đều đã tạo ra thành tích. Hiện giờ, huyện Lê lại có hành động mới, chính mình là người đã đề cử ra người đứng đầu của huyện Lê, trên mặt cũng sẽ có thể diện lây, hơn nữa, cũng có thể có được tiếng tăm là biết dùng người đúng năng lực.
Lập tức, Lưu Văn Thanh cũng mỉm cười:
- Bí thư Sở Bân đến rồi đấy sao, mau ngồi. Hiện giờ tôi cũng nhìn không hiểu cán bộ của huyện Lê các cậu nữa rồi. Cái tốc độ phát triển này, một lần nhanh hơn một lần. Còn cái kế hoạch kinh tế nữa, một cái nhanh hơn một cái. Thế nào, lần này đi tới địa khu phát triển nhất vùng duyên hải miền Đông khảo sát, có cảm xúc gì không?
Dù sao cũng là thủ hạ do chính mình một tay đề bạt lên, tuy rằng lần khảo sát vừa rồi trước khi đi Trương Sở Bân không có thông báo trước một tiếng, trong lòng Lưu Văn Thanh cũng có chút không vui, nhưng, trong khoảng thời gian này tới, thật ra thì Lưu Văn Thanh cũng đã nguôi giận hơn rồi.
Trương Sở Bân nghe lời nói của Lưu Văn Thanh, trên mặt cũng hiện lên một chút vui sướng. Lưu Văn Thanh người này, Trương Sở Bân rất là hiểu biết. Chưa nói tới là người rộng lượng gì, nhưng, cũng không phải là cái loại người bụng dạ hẹp hòi kia. Chút rộng lượng này là vẫn phải có, hiện tại, quả nhiên là vậy. Ngay lập tức, Trương Sở Bân cũng gật đầu nói:
- Bí thư, đây là một phương án của tôi về khu kinh tế mới, mời anh xem qua một chút.
Lưu Văn Thanh nhận bản kế hoạch mà Trương Sở Bân đưa tới, lập tức cũng cười nói:
- Khu kinh tế mới? Xem ra, cậu cũng là đầu tư không ít công sức đấy. Đây chính là một mô hình kiểu mới. Trước mắt thì bên Tây Bắc này, cũng chỉ có thành phố Ô xây dựng khu kinh tế mới. Còn những thành phố cấp tỉnh khác, hiện tại đều đang chờ xem hiệu quả. Thật không ngờ là các cậu lại là người tới thành ủy báo danh đầu tiên đấy.
Mở bản kế hoạch ra, Lưu Văn Thanh cũng cẩn thận nhìn một lượt, tổng cộng không sai biết lắm khoảng ba mươi trang kế hoạch, Lưu Văn Thanh nhưng lại nhìn rất cẩn thận. Ước chừng xem khoảng nửa giờ sau, Lưu Văn Thanh mới ngẩng đầu lên, cũng có chút kinh ngạc. Năng lực của Trương Sở Bân thế nào, Lưu Văn Thanh cũng biết đến. Ở trong giới quan chức này, năng lực của Trương Sở Bân, nếu nói một cách công bằng thì, nếu nói tới trình độ chính trị thì đứng tầm trung, trình độ nghe lời thì Trương Sở Bân coi như là rất tốt. Cứ hễ là chuyện mà cấp trên giao cho thì Trương Sở Bân đều có thể hoàn thành rất khá. Nhưng, trong tính sáng tạo, trong sự quyết đoán, Trương Sở Bân cũng là kém một chút. Tuy nhiên, một bản kế hoạch này, lại hoàn toàn phá vỡ cái nhìn của Lưu Văn Thanh từ trước đến nay.
Nhìn Trương Sở Bân ngồi bên cạnh, Lưu Văn Thanh rất khó được nói:
- Kế hoạch khu kinh tế mới này của cậu, rất tốt, rất có ý sáng tạo. Xem ra, tục ngữ nói quả không sai, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Sau khi Sở Bân cậu cùng với tiểu Nhiếp bắt tay với nhau, trình độ năng lực đều tăng trưởng rồi.
Lưu Văn Thanh chỉ vào bản kế hoạch ở trên bàn trà, tiếp tục nói:
- Cái phương án khu kinh tế mới này của các cậu, trên cơ bản làm được rất tốt. Nhất là ý tưởng đề xuất về ba thông hai không. Rất có tầm nhìn. Trước mắt, các đồng chí lãnh đạo ở địa phương, các cán bộ địa phương, chính là phải có loại tư tưởng như vậy. Phải thay đổi lối suy nghĩ, hết thảy phải lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm. Còn cái tư tưởng lạc hậu trước kia, là phải loại bỏ dần dần, phải thay đổi tư tưởng. Chức năng của các ban ngành chính phủ, mục tiêu chính là người giúp việc cho nhân dân, mà không phải một đám quan lão gia cao cao tại thượng.
Lời nói của Lưu Văn Thanh, lúc mới bắt đầu còn khiến cho Trương Sở Bân có chút vui sướng. Nhưng, những câu kế tiếp, mấy thứ mà Lưu Văn Thanh liệt kê ra khen ngợi, đều là sao chép từ chỗ của Nhiếp Chấn Bang. Đây là điều khiến cho Trương Sở Bân càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình. Sau khi có mầm mống mà Tiết Đại Minh gieo xuống trong đầu của Trương Sở Bân, cái dục vọng cướp đoạt công lao, tranh quyền đoạt lợi này, cũng đã không thể ức chế được mà nảy sinh dần lên.
Lấy năng lực của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân tin rằng, khu kinh tế mới ở trong tay của Nhiếp Chấn Bang, tuyệt đối có thể phát triển được lên, thậm chí là rất phát triển. Huyện Lê, sẽ nhảy vọt lên trở thành một huyện có nền kinh tế mạnh mẽ của thành phố Bá Châu, thậm chí là của cả toàn khu tự trị này. Nếu như nói to gan hơn nữa thì, huyện Lê hoàn toàn có thể trở thành kỳ tích của cả nước, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng xảy ra được.
Nhưng, nếu nói vậy thì, Nhiếp Chấn Bang là Chủ tịch huyện, lại kiêm nhiệm luôn cả chức bí thư công ủy khu kinh tế mới. Tất cả công lao, phần lớn nhất vĩnh viễn sẽ là của Nhiếp Chấn Bang. Còn chính mình, chẳng qua chỉ là một kẻ núp ở đằng sau ăn theo một bát canh mà thôi. Đến lúc đó, nói đến huyện Lê, tất cả đều sẽ nói Nhiếp Chấn Bang như thế nào, như thế nào, mà sẽ không nói Trương Sở Bân như thế nào. Hơn nữa, trong việc phát triển, sau khi Trương Sở Bân tới huyện Dương Ngô để khảo sát xong, Trương Sở Bân tự tin cho rằng, khu kinh tế mới này, có chính sách ưu đãi ba miễn hai giảm nửa, có chính sách thu hút đầu tư trong vấn đề thu hồi ruộng đất, chí phí xây dựng, lại thêm thông đạo màu xanh nữa, như vậy thì Nhiếp Chấn Bang có thể làm tốt được, chính mình nhất định cũng có thể làm tốt. Một cái ý nghĩ này, sau buổi nói chuyện của Tiết Đại Minh, đã dần dần không thể đè nén được nổi nửa ở trong đầu Trương Sở Bân. Vừa rồi, lời nói của Lưu Văn Thanh, lại càng khiến cho Trương Sở Bân quyết tâm hơn cho suy nghĩ lấy được cái vị trí Bí thư công ủy vào trong tay mình
Trầm ngâm một hồi, Trương Sở Bân mới thử dò hỏi:
- Bí thư, tuy rằng chuyện khu kinh tế mới vẫn còn trong giai đoạn trù bị. Nhưng, ở trong vấn đề nhân sự của khu kinh tế mới, tôi vẫn là muốn thảo luận trước với anh một chút.
Lúc này, Lưu Văn Thanh cũng có hơi chút sửng sốt. Chuyện của khu kinh tế mới, dù sao cũng mới chỉ là một cái đại khái. Trong phương diện thiết lập khu kinh tế mới, Lưu Văn Thanh cũng đặc biệt tìm hiểu một chút. Khu kinh tế mới, đó không phải là một thứ mà chính quyền địa phương nói lập là lập được. Khu kinh tế mới cấp thành phố, cần phải do Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố lập dự án. Nếu như là cấp tỉnh, còn phải để cho Ủy ban kế hoạch của tỉnh lập hồ sơ dự án, đạt được sự phê duyệt, thông qua khảo hạch, có được kết quả khảo sát, đánh giá đầy đủ, đạt được yêu cầu của khu kinh tế mới cấp tỉnh rồi thì lúc đó mới có thể treo biển lên thành lập.
Lúc này, liền xác định luôn vấn đề bộ máy nhân sự của khu kinh tế mới thì quả thật là có vẻ hơi gấp gáp quá rồi. Tuy nhiên, nếu như đã nhắc tới thì Lưu Văn Thanh cũng muốn nghe thử ý kiến của Trương Sở Bân. Bởi vậy, ông liền cười nói:
- Xem ra, cán bộ huyện Lê các cậu, đều là không đánh sổ sách mà không có chuẩn bị trước nhỉ. Kế hoạch này giờ mới bắt đầu mà đã suy tính tới vấn đề nhân sự rồi. Tuy nói có hơi gấp gáp chút, tuy nhiên, có sự suy tính phòng ngừa chu đáo như thế này, thật ra cũng rất đáng giá để học tập.
Trương Sở Bân lập tức cũng gật đầu nói:
- Bí thư, cấp bậc của khu kinh tế mới, theo ý kiến của tôi, tạm thời đặt định là cấp Phó phòng. Trong việc lựa chọn Bí thư công ủy của khu kinh tế mới, tôi nghĩ tự đề cử chính mình một phen. Để cho tôi tự mình đảm nhiệm chức vụ Bí thư công ủy của khu kinh tế mới. Còn ứng cử viên cho vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới, theo tính toán ban đầu của tôi thì, để cho trưởng ban tuyên giáo hiện tại của Huyện ủy là Tiết Đại Minh nắm giữ. Cứ như vậy thì sự phát triển của Khu kinh tế mới cũng có thể có được sự đảm bảo. Trong vấn đề phối hợp giữa các bộ phận, có tôi tự mình trấn giữ, cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Những lời này, cũng là khiến cho Lưu Văn Thanh rơi vào trầm tư, đồng thời nhìn liếc mắt Trương Sở Bân có chút sâu xa một cái. Nguyên bản, Lưu Văn Thanh còn tưởng rằng chính là để cho Nhiếp Chấn Bang tự mình kiêm nhiệm luôn cả Chủ nhiệm Ban quản lý. Nhưng, thật không ngờ là, Trương Sở Bân lại đưa ra một sự sắp xếp nhân sự ngoài ý muốn như vậy.
Chẳng lẽ nói, Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang đã có mẫu thuẫn với nhau rồi sao? Loại thái độ cùng với ý tưởng này của Trương Sở Bân, khiến Lưu Văn Thanh không khỏi không nghĩ đến cái loại nguyên nhân này được. Năng lực phát triển kinh tế của Nhiếp Chấn Bang, đây là một thứ đã được chứng minh rất rõ ràng rồi. Cho dù là Lưu Văn Thanh, thì bí mật mà nói, ông cũng hiểu được để cho Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm cái vị trí Bí thư công ủy này là thích hợp nhất. Nhưng, lúc này, Lưu Văn Thanh cũng là có chút khó xử.
Mà đồng thời, nếu suy xét từ phương diện khu kinh tế mới hay là sự phát triển của huyện Lê, thậm chí là sự phát triển của thành phố Bá Châu thì, không thể nghi ngờ là, một Nhiếp Chấn Bang có bối cảnh, có năng lực như vậy, càng thích hợp để kéo được các nhà đầu tư lớn tới hơn. Mặt khác, Trương Sở Bân dù sao cũng là cấp dưới tâm phúc của chính mình, nếu như ủng hộ Nhiếp Chấn Bang mà nói, Trương Sở Bân nghĩ thế nào ở trong đầu, cùng với những kẻ cấp dưới khác của hắn sẽ có tâm tình như thế nào nữa, Lưu Văn Thanh cũng không dám chắc chắn. Nếu như tâm trí của người trong một vòng mà tan đi, vậy thì uy tín của mình cũng sẽ không có. Trầm ngâm một hồi, Lưu Văn Thanh vẫn là quyết định ủng hộ Trương Sở Bân. Tuy nói nếu để cho Nhiếp Chấn Bang lên thì tình hình của khu kinh tế mới có thể sẽ tốt hơn, nhưng, nhìn phần kế hoạch này, Lưu Văn Thanh cũng hiểu được, Trương Sở Bân lần này, thật sự là có cảm giác sĩ biệt tam nhật (kẻ sĩ 3 ngày không gặp nhau, có cái nhìn khác hẳn với người khác), phải lau mắt mà nhìn. Mặc dù không bằng Nhiếp Chấn Bang, nhưng Trương Sở Bân có thể làm ra được một cái phương án quy hoạch như vậy, tin rằng việc phát triển của khu kinh tế mới huyện Lê sẽ không có vấn đề gì.
Chính là lúc Trương Sở Bân chân trước vừa đến Bá Châu, sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng chạy từ huyện Lê tới thành phố Bá Châu. Trụ sở làm việc của thành ủy thành phố Bá Châu, lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi trong phòng làm việc của Đinh Ái Quốc.
Nhìn bộ dáng nhăn chặt hàng lông mày của Đinh Ái Quốc, Nhiếp Chấn Bang cũng biết là Đinh Ái Quốc đang lo lắng cái gì. Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Chủ tịch, ngài có phải là đang lo lắng tới vấn đề tiền bạc hay không?
Đinh Ái Quốc gật đầu, lập tức liền buông tài liệu xuống, ngẩng đầu lên nói:
- Chấn Bang à, kế hoạch là kế hoạch hay, đối với giai đoạn đầu thế nào cũng đã hoạch định rất rõ ràng. Hơn nữa, cậu có thể suy xét đầy đủ tới cả thành phố Bá Châu lẫn nét đặc sắc của bản địa huyện Lê, phương án phát triển như vậy, mới phù hợp với thực tế được. Nhưng, mặc dù diện tích chỉ là 6 km2, nếu dựa vào cách tính toán của cậu thì, lượng tài chính dành cho việc bê tông hóa mặt đường, xanh hóa khu vực cùng với mạng lưới thủy điện, thông tin và các hạng mục cơ sở vật chất xây dựng, các thứ cần thiết khác, cũng không phải là một con số nhỏ. Trên thành phố có thể trợ giúp được cũng có giới hạn. Chỉ sợ, phần lớn nhất chủ yếu là phải dựa vào chính các cậu tự xoay sở.
Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, lời nói của Đinh Ái Quốc, tuyệt đối không phải là lời nói khách sáo, cũng không phải là than thở gì. Thành phố Bá Châu cũng không giàu có. Dựa theo sơ đồ quy hoạch này xuống dưới, chỉ riêng chi phí làm đường, cũng đã là một cái gánh nặng. Hơn nữa, địa khu Tây Bắc cũng không giống nội địa. Nếu như đây là nội địa, vậy thì còn có thể tiến cử không ít các quỹ đầu tư xây dựng cơ sở, sau đó, dùng đất đai để làm hình thức bồi khoản. Ở huyện Lê này, bất động sản là không có tài nguyên. Con đường này, coi như là đường cụt rồi.
Dựa theo tính toán sơ bộ của Nhiếp Chấn Bang, giai đoạn đầu tiên, nếu như muốn bắt đầu khởi động, tối thiểu nhất, cũng cần một khoản tài chính chừng 150 triệu. Bên phía Đinh Ái Quốc, phỏng chừng có thể cấp ra 10 triệu cũng đã là không tệ rồi. Nếu lấy danh nghĩa của huyện ủy Huyện Lê để vay từ phía ngân hàng thì cực hạn cũng chỉ khoảng 100 triệu. Như vậy, còn chừng 40 triệu thiếu hụt nữa. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch, nếu không, tôi tới trong địa khu nhìn thử xem có thể hóa duyên từ các ban ngành được chút tiền ra không đi.