Chương 17: Là Con Trai Của Ta
Về đến nhà, lần này, Nhiếp Quốc Uy nhưng lại đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt thật không tốt. Diệp Thục Nhàn cũng ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng tỏ ra có chút chút bất đắc dĩ.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của hai người, Nhiếp Chấn Bang cũng đành nói một tiếng:
- Cô
Nhưng, giờ khắc này, Nhiếp Chấn Bang lại cố ý không để ý đến cha của mình. Kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang đối với Nhiếp Quốc Uy có thể nói là vốn không có thiện cảm gì. Năm đó ở Yến Bắc, kia một hồi phong hoa tuyết nguyệt, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, chẳng qua cũng chỉ là do Nhiếp Quốc Uy không quản được cái đũng quần của mình mà thôi, xong việc, kéo quần lên, vốn dĩ không hề nhớ đến mẹ của hắn nữa.
Mặc kệ Nhiếp Quốc Uy đối đãi mình như thế nào, Nhiếp Chấn Bang chỉ có một thái độ dửng dưng. Tuy nhiên, đối với mẹ, người phụ nữ vĩ đại có thể vì hắn mà trả giá cả mạng sống, Nhiếp Chấn Bang trong lòng biết ơn và cảm kích. Mặc dù mẹ luôn cường điệu Nhiếp Quốc Uy là người đàn ông đáng để ký gửi, nhưng Nhiếp Chấn Uy lại không thấy như vậy.
- Đồ khốn khiếp, đúng là không biết ** làm thế nào để dạy bảo mày.
Nhiếp Quốc Uy tâm trạng không thoải mái, thấy thái độ này của Nhiếp Chấn Bang rất khó chịu mắng một câu.
Diệp Thục Nhàn vẻ mặt rất xấu hổ. Thân là mẹ kế, Diệp Thục Nhàn lúc này cũng hiểu được tâm trạng của cái gọi là mẹ kế. Loại thời điểm này, chính là cái thời điểm thật khiến cho người ta hiểu lầm. Bản thân bà ngồi bên cạnh, nói không chừng, Nhiếp Chấn Bang sẽ cho rằng bà đã nói gì đó ở trước mặt Nhiếp Quốc Uy.
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một cái, xem ra, chuyện của Nhiếp Quốc Uy đã được định rồi, hơn nữa, hôm nay bị không ít sự tức giận.
Đây là chuyện dễ dàng thấy rõ, ông cụ rõ ràng là chủ lực của phái bảo thủ. Điều này cũng tốt. Đại diện trên chính đàn của Nhiếp Gia đời thứ hai lại chạy đến thành phố Việt Hải ở Việt Đông làm chủ tịch thành phố. Đó là nơi nào, đó là một địa khu song song với hai địa khu khác là Bằng Thành và Tịnh Liệt, được phái cải cách khai hoang mà thành, và đó cũng là trận địa tuyến đầu của phái cải cách. Con trưởng Nhiếp gia cũng chạy đến quân khu Việt Châu đảm nhận chức vụ quan trọng. Điều này khiến cho Lão gia tử rất là khó chịu. Phái bảo thủ công khai lên án ông cụ một phen. Ông cụ tất nhiên là sẽ trút hết lửa giận lên trên người Nhiếp Quốc Uy.
- Bị ông cụ mắng sao?
Nhiếp Chấn Bang thản nhiên hỏi một câu, khiến cho Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn đều nhìn lại mình.
Nhìn thấy vậy, Nhiếp Chấn Bang trong lòng bình tĩnh lại. Nếu nói vừa rồi chỉ là hỏi thăm dò, lúc này, Nhiếp Chấn Bang có thể khẳng định rồi. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Theo ý của ông cụ, không phản đối, cũng không ủng hộ. Điều này đúng là không ra gì. Nếu như đây là một nơi khác, cũng không có gì quá phản ứng. Sống qua vài năm, cũng có thể thăng lên được. Tuy nhiên, thành phố Việt Hải thì lại không được.
- Nhóc con miệng còn hôi sữa, mày thì biết cái gì? Đừng tưởng rằng đọc mấy quyển sách thì cảm thấy mình cái gì cũng hiểu. Ở Nhiếp gia, còn chưa tới phiên mày lên tiếng, chưa đến lượt mày châm biếm tao.
Nhiếp Quốc Uy thật sự rất tức giận. Thằng nhãi này làm sao vậy chứ. Đột nhiên to gan như vậy.
Thấy chiến tranh sắp bắt đầu, Diệp Thục Nhàn lập tức đứng dậy, kéo Nhiếp Quốc Uy nói:
- Quốc Uy, đừng nói như vậy, anh nghe Chấn Bang nói xong đã.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Diệp Thục Nhàn tràn đầy xúc động, vừa nãy, hai người đang thảo luận vấn đề này, bây giờ nhìn lại, tài năng chính trị thiên phú của đứa con nhặt được này quả thực không phải là đồn thổi đâu, cho dù là đám thanh niên cùng trang lứa ở Thủ đô, cũng không có mấy đứa có được kiến thức như vậy
Nói xong, Diệp Thục Nhàn nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, cháu đừng để ý tới ông ấy, hôm nay ở chỗ ông cụ bị phê bình, trong lòng có chút không thoải mái. Cháu nói tiếp đi, cô thật sự muốn nghe ý kiến của cháu.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, đối với Diệp Thục Nhàn, Nhiếp Chấn Bang lại không có oán hận, dù sao thì, Diệp Thục Nhàn cũng là một người bị hại, vô duyên vô cớ có thêm một đứa con trai, lại là con do người khác sinh ra. Bất kỳ người phụ nữ nào, có thể làm được như Diệp Thục Nhàn, có thể nói là rất ít.
- Cô, cháu vừa mới nó qua, Việt Hải là nơi nào chứ, là đặc khu. Cán bộ ở đây, việc phải làm chính là phát triển kinh tế, không cần biết anh ở phương diện khác có công lao gì, không cần biết anh bình thản, vững chắc như thế nào, kinh tế của đặc khu không đi lên, đó chính là không làm tròn bổn phận. Điều mà Trung ương muốn thấy chính là thành tựu của việc cải cách mở rộng ở đặc khu, cho nên, nếu đến đó, thì chỉ có thể toàn tâm toàn ý phát triển kinh tế, muốn lừa gạt qua cửa, điều này là không thể nào.
Tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Quốc Uy cũng không lên tiếng. Đúng là buổi chiều, ông cụ tìm mình chính là ý này, nổi giận lôi đình một trận, mắng Nhiếp Uy như tát nước vào mặt, cái gì mà lớn rồi nên trong nhà không quản được nữa, cái gì mà đủ lông đủ cánh rồi, vân vân…đủ loại đủ kiểu, tóm lại một câu, ông cụ chỉ có một ý, là yên lặng theo dõi kỳ biến, lừa dối qua cửa.
Diệp Thục Nhàn tuy là không quan tâm đến mọi chuyện, nhưng cũng không phải là không có chút hiểu biết nào về chính trị. Bản thân bà là con cái của một gia đình lớn, từ nhỏ cũng là mưa dầm thấm đất. Diệp Thục Nhàn vừa thấy sắc mặt của Nhiếp Quốc Uy thì biết, Nhiếp Chấn Bang nói e là đúng tám chín phần rồi.
Bà liền nhẹ nhàng nói:
- Quốc Uy, Chấn Bang nói rất đúng. Em cảm thấy được, được nhân dân tán thành mới là chính xác. Đường Thái Tông có nói “nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật đổ thuyền”, chân lý bắt buộc chỉ do một số ít người nắm giữ, sự tán thành của số đông, mới là con đường đúng. Lần này đi xuống dưới, em thấy em với Tử Ngư cũng cùng đi với anh luôn thôi, bên đó em quen thuộc hơn anh một chút, đối với việc mở rộng của anh cũng có lợi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này khóe miệng đã mỉm cười, lời của Diệp Thục Nhàn, đây mới là những gì Nhiếp Chấn Bang muốn nghe. Sau này, Thủ đô chỉ có một mình mình, không ai trói buộc, có thể tự do làm gì thì làm. Ngoài ra, Việt Đông là địa bàn của Diệp gia, có công chúa của Diệp gia cùng đi, công việc của Nhiếp Quốc Uy cũng có thể thuận lợi triển khai hơn.
Nhìn thấy Nhiếp Quốc Uy gật gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận ý này rồi, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới nói:
- Cha, con chuẩn bị đi Dương gia một chuyến?
Từ sau khi Nhiếp Chấn Bang về nhà, Nhiếp Chấn Bang thường ngày rất ít gọi Nhiếp Quốc Uy. Nếu nhớ không lầm, đây là lần thứ hai. Nhìn vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Uy nhướn mày, nói:
- Đến Dương gia? Để làm gì? Cám ơn họ hả? Tôi không đi, mày cũng không được đi.
Nếu không phải là do con bé con của Dương gia đó, ông cũng sẽ không gặp phải chuyện như ngày hôm nay. Nghĩ đến đây Nhiếp Quốc Uy lại có chút cảm giác cảm tức.
Nhưng, lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại đứng dậy, nhìn Nhiếp Quốc Uy nói:
- Đúng vậy, cái gọi là một giọt nước ân đức, phải dùng một dòng suối mà báo đáp lại, điều này mẹ con vẫn dạy con. Dương gia đối với con mà nói, cũng đáng để con đi cám ơn. Cha đi hay không, cũng không liên quan. Con nhất định phải đi.
Thấy bộ dạng bướng bỉnh của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Uy có chút thất thần.
- Giống, quả thật là quá giống.
Nhiếp Quốc Uy thì thầm, lúc này, đối mặt với Diệp Thục Nhàn, Nhiếp Quốc Uy không có kiêng dè gì. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, chiếc cửa chặn của dòng ký ức giống như là bị cơn lũ phá tan vậy, đột nhiên mở ra. Dường như, ông đã quay trở lại cái thời mà tình cảm mãnh liệt đó, dường như, đã quay trở lại ruộng đồng xanh tươi kia, trở lại mảnh đất cao lương kia.
Nhưng ngoài miệng, Nhiếp Quốc Uy lại giận dữ nói:
- Mày dám, nếu mày đi, chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Tiếng nói hạ xuống, Diệp Thục Nhàn cũng đứng lên, quát lớn:
- Quốc Uy, anh nói hồ đồ cái gì vậy? Những lời này, sao anh lại có thể nói ra được.
Nói xong, vẻ mặt áy náy nhìn Nhiếp Chấn Bang, thì thầm nói:
- Chấn Bang, cha của cháu, ông ấy....
- Cô, cô không cần nói nữa, cháu hiểu ý của cô. Tuy rằng cháu đến, khiến cô có chút không thoải mái, nhưng dần dần cô tiếp nhận cháu rồi, cháu hiểu rất rõ ràng, dù thế nào đi nữa, người mẹ kế như cô, cháu đã nhận. Mẹ cháu chết sớm, sau này, cô chính là mẹ của cháu.
Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ lại tình cảm đến vậy. Tuy nhiên, lúc nhìn về hướng Nhiếp Quốc Uy, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc:
- Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, từ nhở đến lớn, tôi đã quen cuộc sống không có cha rồi, hôm nay, thêm ông cũng không nhiều, mà bớt ông cũng không thiếu. Ông muốn như thế nào thì như thế ấy. Dương gia, tôi nhất định đến. Ông xem rồi tự mà làm đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí có vẻ khẩn trương dần. Lúc này, Nhiếp Quốc Uy nhìn Nhiếp Chấn Bang, sau một hồi lâu, cười ha ha đứng dậy:
- Tốt, tốt, quả nhiên giống. Tính khí bướng bỉnh này. Quả nhiên là con trai của ta.