Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 199: Lưu Văn Thanh Đến

Chương 199: Lưu Văn Thanh Đến


Nhìn những đứa trẻ trên mặt dính đầy bùn đất, động đấtsự kích thích mà nó mang lại cho những đứa trẻ này, quả thực là quá lớn rồi. Tạm thời, e là chưa thể hồi phục được. Nhiếp Chấn Bang bản thân là người đã trải qua tai họa động đất, đương nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng của những đứa trẻ này.
Nhiếp Chấn Bang lúc này rất cẩn thận, nhẹ nhàng giúp một đứa nhỏ lau bùn đất trên mặt, giọng của Nhiếp Chấn Bang cũng có chút trầm trầm nói:
- Cha mẹ những đứa trẻ này ở đây không? Đón bọn trẻ về đi. Mấy ngày này dự đoán là còn có dư chấn, tạm thời nghỉ học. Trường học cũng không thể sử dụng được nữa. Thầy giáo Chu, ở đây đều phải nhờ vào anh. Những đứa trẻ này đã bị kinh sợ rồi, cần phải an ủi cho cẩn thận một chút.
Cũng may là xã Cách Mộc nghèo thì nghèo, nhưng mức độ nguy hiểm mà những căn nhà bị suupj đổ gây ra cũng không quá lớn. Lúc này, các căn nhà bị sập của xã đã được dọn dẹp qua, những người bị thương cơ bản đều được cứu ra rồi. Ngoài hai người già lớn tuổi bị đè chết ra thì, trận động đất mạnh lần này, thôn Cách Mộc của xã Cách Mộc bên này, chỉ mới có hai người tử vong, mười mấy người bị thương. Đây cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Nhiếp Chấn Bang lúc này sắc mặt cũng dịu đi chút, nhìn Diêu Lương Hoa ở bên cạnh nói:
- Bí thư Diêu, những thôn khác đều bố trí người đi chưa? Nếu không thì tôi và Trưởng phòng Trần cùng đến thôn mà Phó Chủ tịch Vương đã đi để xem xem!
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, chân mày Diêu Lương Hoa khẽ động chút. Thôn mà Phó Chủ tịch Vương đi đó, là một thôn tự nhiên xa nhất của xã Cách Mộc. Toàn thôn chỉ có mấy hộ gia đình, quan trọng hơn là thôn này nằm trên lưng núi, Chủ tịch Nhiếp mà đi ngộ nhỡ nếu xảy ra vấn đề gì thì mình làm sao dám ăn nói với Huyện ủy rồi Thành ủy. Diêu Lương Hoa lúc này cũng chỉ có thể kiên trì nói:
- Chủ tịch, xã Cách Mộc chúng tôi mỗi thôn đều có cán bộ chuyên môn cắm chốt. Sau khi động đất xảy ra, cán bộ của chúng tôi đều xuống dưới rồi, ước chừng lúc này cũng sắp trở về. Nếu không thì ngài trước tiên cứ ở Ủy ban nhân dân xã để đợi tin tức.
Thấy bộ dạng lo lắng của Diêu Lương Hoa, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trầm tư. Giờ này đã là hơn hai giờ chiều rồi, từ lúc động đất đến nay đã qua gần ba tiếng đồng hồ, nếu có nhân viên bị thương có lẽ cũng được cứu ra rồi. Hơn nữa, mình đi lại mất khoảng một tiếng nữa, đi rồi cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Có lúc, làm lãnh đạo cũng phải thấu hiểu cho cấp dưới. Trong tình huống này, mình không quen với tình hình xã Cách Mộc, tình hình tổng thể đã ổn định rồi, đương nhiên cũng không có gì quá lo lắng nữa. Nhiếp Chấn Bang cũng biết lắng nghe, đứng dậy nói:
- Đã như vậy rồi thì tôi không đi nữa, ở đây đợi tin tức.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Trần Nhạc bên cạnh nói:
- Trưởng phòng Trần, thế này đi. Anh lập tức bố trí một đồng chí trở về theo con đường ban đầu. Sau khi hội hợp với thư ký Dịch thì mau chóng từ huyện thành điều động thiết bị máy móc công trình đến đây. Nhất định phải tranh thủ trước mười hai giờ đêm nay thông con đường cho tôi. Nói với Ngụy Thành Lâm của Phòng giao thông một câu, đây là lệnh tử.
Ngay tại thời điểm Nhiếp Chấn Bang đang bận rộn xử lý chuyện ở xã Cách Mộc, huyện thành bên này cũng lập tức hành động. Trương Sở Bân lúc này tự mình lái xe đến khu kinh tế mới.
Cái may chính là công trình xây dựng của khu kinh tế mới không chịu ảnh hưởng quá lớn. Khi động đất bắt đầu, đa số công nhân xây dựng đã đến nơi an toàn. Ngoại trừ dàn khung bê tông đã lắp ráp bị chút ảnh hưởng ra thì những thứ khác đều bình thường. Động đất là chuyện thường thấy ở thành phố Bá Châu, thậm chí là ở cả toàn bộ khu Tây Bắc. Có thể nói như vậy, nhân dân khu vực Tây Bắc đối với động đất đã có một nhận thức, đó là thấy nhưng không thể trách (quá quen với bản thân).
Cấp sáu cũng coi là chấn động mạnh rồi, không ít người dân sau khi chờ đợi ở bên ngoài một khoảng thời gian thì đã quay trở về rồi. Trật tự của toàn bộ huyện Lê coi như là dần dần bình thường lại.
Khoảng bốn rưỡi chiều, Trương Sở Bân nhận được điện thoại của Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Khánh Đức, Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh lập tức sẽ đến huyện Lê.
Trương Sở Bân lúc này không dám chậm trễ, nhanh chóng tổ chức người đi đến bên đường lớn Lê Thành đợi. Khi đoàn xe của thành phố Bá Châu chậm rãi tiến đến, phía trước, xe số một của Lưu Văn Thanh đã đỗ lại.
Lúc này, sắc mặt Lưu Văn Thanh có chút nghiêm túc. Huyện Lê bây giờ không những đã nổi tiếng ở Bá Châu, mà ở toàn bộ Tây Bắc cũng đều nhận được không ít sự chú ý. Lần này động đất mạnh cấp sáu, Lưu Văn Thanh vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy đến đây.
- Bí thư Sở Bân, tình hình thế nào? Không có nhân viên thương vong chứ! Tâm trạng của quần chúng thế nào? Trong huyện có biện pháp gì chưa?
Một loạt câu hỏi từ miệng Lưu Văn Thanh bắn ra, có thể thấy mức độ cọi trọng của Lưu Văn Thanh đối với động đất ở huyện Lê là vô cùng lớn.
Sở dĩ quan tâm đến huyện Lê, Lưu Văn Thanh cũng là có sự suy tính qua. Một mặt, xu thế phát triển của huyện Lê hiện này rất có khả năng sẽ trở thành một cái chiến tích át chủ bài của khu tự trị Tây Bắc. Cái này đối với sự thăng chức của Lưu Văn Thanh cũng có lợi rất lớn. Từ lợi ích của bản thân mà nói thì, Lưu Văn Thanh cũng phải suy xét.
Cái mặt thứ hai là, từ góc độ của người khác để suy xét thì, bối cảnh mà Nhiếp Chấn Bang thể hiện ra ngoài đó, thực sự là có chút nghe mà kinh sợ. Một Cục trưởng của Cục thuế, cán bộ cấp Giám đốc Sở, nói đổ là đổ. Mặc dù bề ngoài thì Thôi Kim Sinh là do nguyên nhân sức khỏe nên chủ động từ chức, chuyển đến đảm nhiệm tuần tra viên cấp Giám đốc Sở của Cục thuế khu tự trị, nhưng đó chỉ là trò đùa để lừa trẻ con mà thôi. Lưu Văn Thanh lên đến cái cấp này, chuyện bên trong đó là rất rõ. Đây là do từ bên trên trực tiếp ép xuống. Thôi Kim Sinh có thể có kết cục như vậy, chỉ sợ là nhờ vào việc bản thân ông ta vẫn tận chức tận trách, không bắt bẻ ai bao giờ.
Mặc dù, theo ý tứ của Nhiếp Chấn Bang thì là, Thôi Kim Sinh chọc giận hai ông chủ đầu tư lớn của huyện Lê. Nhưng, khóa học chính trị Lưu Văn Thanh cũng là có học rồi. Xuyên qua hình tượng để nhìn rõ bản chất, Nhiếp Chấn Bang cậu có thể mời được hai ông chủ lớn như vậy, bản thân có thể kém đến chỗ nào chứ.
- Bí thư Lưu, trước mắt, theo tài liệu báo cáo mà Phòng địa chấn huyện Lê nhận được thì động đất lần này có tâm chấn nằm ở xã Cách Mộc. Tâm chấn sâu sáu kilomet, cấp độ chấn động mạnh cấp 6 độ richter, thuộc chấn động mạnh. Tuy nhiên, độ chấn động không phải là quá lớn, tính phá hủy không mạnh. Trước mắt thì huyện thành huyện Lê và mấy xã thị trấn xung quanh khu vực Khu kinh tế mới, ngoài nhà cửa của số ít người dân bị thiệt hại ra thì không có người thương vong. Tình hình của những xã thị trấn xa khác đang tiếp tục báo cáo lên dần, mong Bí thư Lưu yên tâm. Ủy ban nhân dân Huyện ủy huyện Lê chúng tôi có lòng tin làm tốt công tác trấn an người dân, nhanh chóng khôi phục sinh hoạt sản xuất.
Trương Sở Bân rất trầm tĩnh báo cáo cho Lưu Văn Thanh.
Lúc này, cái loại cảm giác này của Trương Sở Bân rất là khác lạ. Trước kia, cán bộ địa phương luôn có hai loại thái độ, một là ngóng trông thượng cấp đến, cái loại tâm trạng này có được, thường là lúc làm ra thành tích, hi vọng lãnh đạo cấp trên đến xem xem, thấy thành tích của mình để tăng thêm điểm. Loại còn lại là sợ cấp trên đến, cấp trên sắp đến thì cấp dưới liền gà bay chó sủa, thiết kế tuyến đường thị sát, bố trí tốt nhân lực, toàn thành giới nghiêm, vân vân. Bởi vì, thành tích không tốt, dân kêu ca om sòm lên, lãnh đạo cũng sợ. Nếu thực sự xuất hiện tình huống nào đó không nên xuất hiện, thể diện của lãnh đạo cấp trên mất đi, tiền đồ của mình cũng xong rồi.
Hiện giờ, Trương Sở Bân lại rất thản nhiên. Công tác của huyện Lê, vô hình chung dưới sự ảnh hưởng của Nhiếp Chấn Bang, toàn bộ cán bộ huyện Lê tư duy cũng thay đổi, làm đến nơi đến chốn, làm việc một cách thực sự. Dường như, đối với sự kiểm tra của lãnh đạo, Trương Sở Bân đều trở nên rất bình thường, không cần chuẩn bị gì, những gì nhìn thấy, nghe thấy đều không có cái nào là giả dối gì đó, thái độ đương nhiên vì thế mà trở nên bình thản.
Lưu Văn Thanh lúc này cũng gật đầu, lập tức nói:
- Đồng chí Sở Bân lên xe đi, cùng đến khu kinh tế mới của huyện Lê xem xem. Bây giờ, huyện Lê là đi đằng trước Thành ủy rồi, thành tích của các anh đáng để học hỏi đấy.
Đoàn người đến khu kinh tế mới của huyện Lê, lúc này, dưới sự tổ chức của Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong, công nhân xây dựng của khu kinh tế mới, người dân địa phương và một nhóm cán bộ của khu kinh tế mới đã đợi chờ sẵn ở bên này.
Giờ phút này, Lưu Văn Thanh dường như là đã phát hiện ra điều không bình thường, quay đầu nhìn một cái, lông mày ông lập tức nhíu lại:
- Đồng chí Sở Bân, sao không thấy Chủ tịch Nhiếp?
- Bí thư Lưu, là thế này, Chủ tịch Nhiếp bây giờ đang ở xã Cách Mộc bên kia để đích thân chỉ huy công tác cứu nạn. Tình hình xã Cách Mộc ngài cũng biết, ở huyện chúng tôi đó là nơi nổi tiếng. Lần này lại là trung tâm động đất. Vốn dĩ tôi muốn đến đó nhưng Chủ tịch Nhiếp nói bên này cậu ấy còn thiếu sót kinh nghiệm, vì vậy cậu ấy qua đó rồi.
Trương Sở Bân lúc này cũng trở nên lo lắng, thái độ của Lưu Văn Thanh thực sự là không bình thường.
Nghe thấy lời nói của Trương Sở Bân, sắc mặt của Lưu Văn Thanh cũng chìm xuống. Chuyện đến quá đột nhiên, Nhiếp Chấn Bang lại đến chỗ của tâm trận động đất, xã Cách Mộc đó bốn mặt toàn núi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì
Nghĩ đến đây, Lưu Văn Thanh lập tức nói:
- Chủ tịch Nhiếp có tin tức đưa về không? Tình hình xã Cách Mộc có nghiêm trọng không?
Đúng lúc này, Trưởng phòng Giao thông Ngụy Thành Lâm bước đến, nhìn thấy lãnh đạo, đặc biệt là nhìn thấy Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh cũng ở đây, lập tức bước lên, gấp giọng nói:
- Bí thư Lưu, Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp đưa tin về rồi, tình hình xã Cách Mộc cơ bản đã được khống chế, trường học bị đổ, học sinh cũng đã được cứu ra. Hiện giờ con đường đến xã Cách Mộc đã bị đất đất ở bên sườn núi sụp đổ xuống gây tắc nghẽn, Chủ tịch Nhiếp mong huyện lập tức điều động thiết bị máy móc công trình, mau chóng khai thông con đường này.
Lời nói vừa dứt, Lưu Văn Thanh gần như không chút chần chừ, trầm giọng nói:
- Đồng chí Sở Bân, toàn lực điều động thiết bị công trình của huyện Lê, lập tức tới ứng cứu. Đồng chí Ngụy Thành Lâm, nếu thiết bị Phòng Giao thông các anh không đủ, có thể yêu cầu trợ giúp từ Cục Giao thông thành phố, cứ nói là lời của tôi, cứu nạn là mệnh lệnh trên hết. Việc không thể chậm chễ, lập tức hành động.
Có lời nói của Lưu Văn Thanh, toàn bộ huyện Lê cũng nhanh chóng hành động. Thiết bị máy móc loại lớn, nếu đổi lại là ngày trước, huyện Lê thực sự là không thể nào có được. Tuy nhiên, cùng với sự phát triển của huyện Lê, hiện này các loại thiết bị đều có không ít. Mấy máy xúc loại lớn lập tức được trưng dụng, máy ủi đất và xe tải chở đất loại lớn cũng đều điều phối xong.
Sáu giờ chiều, tất cả thiết bị máy móc cuối cùng đều tập hợp đến hiện trường. Chiếc đèn pha cỡ lớn cũng đã được mắc lên. Máy phát điện chạy bằng dầu diesel cũng bắt đầu làm việc. Đất đá bị đổ bắt đầu được dọn dẹp. Làm việc hăng hái liên tục trong suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dọn xong được một con đường. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đi ra từ phía đối diện đó. Phía sau, một đội ngũ dài dằng dặc cầm đuốc khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất