Mùa hè năm 2013, tỉnh Huân, trên chuyến xe buýt liên huyện từ huyện Cốc Dương đi thành phố Vũ Châu.
Trời mùa hạ nóng bức, lại là buổi chiều, hành khách trên xe đều mơ màng buồn ngủ.
Ở hàng ghế sau, một thiếu niên có nước da tái nhợt bỗng nhiên mở mắt, tựa như vừa tỉnh dậy từ cơn mê ngủ, trên mặt cậu đầu tiên là mờ mịt, sau đó nhìn quanh bốn phía.
Tay vịn, ghế ngồi, cửa sổ xe, rèm xe, tất cả đều là mới tinh.
“Đây chẳng phải là năm 2013, chiếc xe buýt 311 từ Cốc Dương đi Vũ Châu mà ta ngồi sau khi thi cấp ba xong sao?”
“Ta nhớ rất rõ, năm nay xe buýt 311 mới khai thông, bốn mươi km, giá vé mười đồng.”
“Lúc đó ta cùng với em gái của chị dâu đi Vũ Châu.”
Khương Ninh nghiêng đầu, vai có chút nặng, một thiếu nữ đang dựa vào bả vai của cậu, tóc mái nửa che khuất khuôn mặt, mắt nhắm chặt, ngủ rất say.
“Mọi chuyện đều khớp cả rồi.”
“Nhưng chẳng phải ta thất bại khi độ kiếp, bị lôi kiếp đánh cho tan thành mây khói sao? Sao lại ở đây?”
“Chẳng lẽ, ta trọng sinh rồi?”
Đồng tử của Khương Ninh mở to, mấy trăm năm đạo hạnh tu vi đã sớm tạo nên một trái tim bình thản như mặt hồ nước lặng, thế nhưng lúc này, trong lòng cậu lại tràn đầy hy vọng.
“Ta đã trở về, ta không rơi vào thiên kiếp, mà trọng sinh quay lại thời thiếu niên.”
...
Khương Ninh, một trong hai tu sĩ Nguyên Anh chân quân của Lạc Vân Tông, còn được gọi là “Bất Ngu chân quân”.
Kiếp trước năm hai mươi bảy tuổi, cậu đi qua khe nứt không gian, xuyên đến tu tiên giới.
Cậu có thiên phú tuyệt vời, trong người mang tiên linh căn, vừa mới vào tông môn, đã được trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền, chỉ dùng ba trăm năm đã tu luyện đến Nguyên Anh đại viên mãn.
Tuy là khổ tu sĩ, nhưng năng lực đấu pháp của cậu cực kỳ mạnh mẽ, từng tiêu diệt bảy tông môn Nguyên Anh lớn, làm chấn động toàn bộ tu tiên giới Trung Châu.
Đáng tiếc cậu vẫn ngã xuống dưới Hoá Thần kiếp, bị lôi kiếp đánh cho tan thành mây khói.
Cho đến khi độ kiếp, Khương Ninh mới hoàn toàn hiểu rõ, cậu tuy tôn quý là Nguyên Anh chân quân, được vạn người tôn kính, nhưng tâm tính cầu đạo của cậu có khiếm khuyết rất lớn.
Dưới sự xâm chiếm của tâm ma, đủ loại pháp bảo mà cậu cẩn thận chuẩn bị để độ kiếp hoàn toàn không dùng được, đã tan thành mây khói.
Nguyên nhân là năm hai mươi bảy tuổi, người thân qua đời, người yêu rời đi, sự nghiệp thất bại, khi đó trái tim cậu đã chết, sau đó chẳng qua là sống một cách mơ hồ.
Khi tông môn cho cậu một bộ công pháp được xưng là bỏ đi thất tình lục dục, lại thêm tư chất tiên linh căn, thì có thể trực tiếp vào Nguyên Anh, cậu không chút do dự đồng ý.
Từ đó, cậu trở thành một cỗ máy không có cảm xúc, một đường thăng cấp, vượt xa tất cả các bậc tiền bối của Lạc Vân Tông.
Thế nhưng khi độ Hoá Thần kiếp, cậu mới hiểu, thì ra Hoá Thần chính là hoá phàm, cậu bỏ đi thất tình lục dục, lại nói cái gì hoá phàm?
Cho nên cậu thất bại.
Khương Ninh cảm nhận một chút trong cơ thể, phát hiện ra pháp lực đủ để dời non lấp biển đã biến mất không còn tăm hơi.
Ngay cả thần thức đủ để dò xét trong vòng ngàn dặm cũng biến mất.
Cậu dùng sức véo đùi một cái.
“Đau, đau quá.”
Thể chất có thể chống lại pháp bảo, cũng không còn tồn tại.
“Đây không phải mơ, ta thực sự đã trở về.”
Pháp lực, thần thức, thân thể dày công rèn luyện, pháp bảo thần binh, đan dược, phù lục, tất cả những thứ cất giữ nhiều năm, toàn bộ đều biến mất.
Cho dù Hoá Thần kiếp có đáng sợ hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể hoàn toàn tước đoạt hết thảy mọi thứ của cậu.
Thứ càng làm cho Khương Ninh tin tưởng tất cả mọi chuyện chính là, cậu vậy mà… cười rồi.
Từ khi tu luyện bộ công pháp được xưng là bỏ đi thất tình lục dục, đã ba trăm năm cậu không cười, cậu đã sớm mất đi bản năng cười vui.
Trong nội tâm Khương Ninh tràn đầy vui sướng, mặc dù cậu mất đi công lực nhiều năm khổ luyện, nhưng không có một chút nào buồn bã.
Bởi vì chỉ có giờ phút này, cậu mới cảm thấy mình không phải một khúc gỗ, mà là một con người thực sự.
Đột nhiên bả vai truyền đến một chút động tĩnh.
Thiếu nữ tỉnh lại, trên gương mặt trắng nõn xinh xắn mang theo vài phần mơ màng, vài sợi tóc rối rơi trên trán, khiến người ta động lòng, thế nhưng Khương Ninh, lại lặng lẽ tránh ra một chút.
...
Khương Ninh sinh ra ở một thị trấn nhỏ thuộc huyện Cốc Dương, thành phố Vũ Châu.
Cha mẹ quanh năm làm công ở vùng ven biển, cậu lớn lên cùng ông bà nội, một gia đình rất bình thường.
Khương Ninh thi cấp hai được 650 điểm, cao hơn điểm chuẩn của trường trung học số 4 Vũ Châu, để có nền giáo dục tốt hơn, cha mẹ đã nhờ anh cả ở tại Vũ Châu, cũng chính là đại bá của Khương Ninh, hy vọng Khương Ninh có thể ở nhờ nhà ông ấy, đi học ở trường trung học số 4.
Đại bá vui vẻ đồng ý, thế nhưng sau khi Khương Ninh đến nhà ông ấy, ba năm cấp ba trôi qua lại không hề vui vẻ.
Đại bá mẫu không phải là người dễ sống chung, tính tình cay nghiệt, ghét nghèo ưa giàu, thường tìm chút chuyện phiền phức để dạy dỗ Khương Ninh, cộng thêm nhà có một đứa con trai nhỏ cùng tuổi với Khương Ninh, cũng chính là đường đệ của Khương Ninh.
Khương Ninh sống nhờ nhà người khác, ngày thường khó tránh khỏi bị ép so sánh, cậu không bằng đường đệ ở mọi phương diện, bởi vậy bị đả kích đủ kiểu, càng khỏi phải nói đến vô số sự đối xử khác biệt.
Cũng bởi vậy, sau khi tốt nghiệp Khương Ninh không đến nhà đại bá nữa, mối quan hệ thân thích vốn có trở nên cứng nhắc vô cùng.
Lúc này thiếu nữ ngồi bên cạnh Khương Ninh là Thẩm Thanh Nga, cùng đến từ một trấn nhỏ với Khương Ninh, cô là em gái của chị dâu Khương Ninh, sau này sẽ cùng ở nhà đại bá với Khương Ninh.
Thẩm Thanh Nga rất xinh đẹp, Khương Ninh thiếu niên có tình cảm, thích cô.
Ngày thường có đồ ăn ngon, đồ chơi vui, đều chia sẻ cho cô, tốt với cô vô cùng, ra vẻ một con chó liếm đích thực.
Cậu vốn tưởng rằng hai người cùng ở một chỗ, sẽ có lợi thế.
Thế nhưng sau khi Thẩm Thanh Nga đến Vũ Châu, nhìn thấy một thế giới lớn hơn, thì một thiếu niên như Khương Ninh xuất thân từ trấn nhỏ, làm sao lọt vào mắt cô.
So với những người cùng tuổi ở Vũ Châu, Khương Ninh gần như không có ưu điểm gì có thể lấy ra được, tướng mạo bình thường, vóc dáng không cao, cũng không giỏi thể thao.
Thành tích xếp hạng phía trước ở trấn nhỏ, lên thành phố miễn cưỡng xếp hạng trung bình, so với những học sinh ưu tú trong lớp, kém quá xa.
Mỗi tháng chỉ có một trăm đồng tiền tiêu vặt, cậu lấy cái gì để có được sự yêu thích của Thẩm Thanh Nga.
Ba năm Thẩm Thanh Nga không ngừng đùa giỡn Khương Ninh, mập mờ với nam sinh ưu tú, thỉnh thoảng mới để ý đến cậu một chút, khiến Khương Ninh thường mất hồn mất vía, sau khi thi đại học Thẩm Thanh Nga cùng một nam sinh cao lớn đẹp trai trong lớp, cùng thi đỗ vào trường đại học trọng điểm ở thành phố ven biển, tiền đồ sáng lạn.
Khương Ninh chỉ thi đỗ một trường đại học bình thường, đợi đến khi tốt nghiệp đi làm, mới hiểu rõ hành động của Thẩm Thanh Nga năm đó, âm thầm xoá phương thức liên lạc của cô, từ đó hai người không còn liên hệ.
Lúc này lại gặp Thẩm Thanh Nga, Khương Ninh có cảm giác như đã qua mấy đời, cậu nhớ lại rõ ràng rất nhiều ký ức về cô, thực sự là ấn tượng mà cô để lại cho cậu quá sâu.
Điều này cũng quy kết vào việc Khương Ninh tu hành mấy trăm năm, chín mươi chín phần trăm thời gian đắm chìm trong tu luyện, là một khổ tu sĩ.
“Còn bao lâu nữa thì đến trạm?” Thẩm Thanh Nga xoa xoa mắt.
Khương Ninh nhìn biển chỉ đường bên ngoài, đã sắp đến trạm rồi.
Thấy Khương Ninh không để ý đến mình, Thẩm Thanh Nga cau mày, nâng giọng lên một chút:
“Khương Ninh, đến đâu rồi?”
“Sắp đến trạm rồi.” Khương Ninh trả lời cô một câu.
Thẩm Thanh Nga dường như đã nhận ra điều gì đó, không nói gì nữa.
Xe buýt vào trạm, nhân viên bán vé hò hét, Khương Ninh xách vali xuống xe.
“Khương Ninh, vali nặng quá!” Thẩm Thanh Nga khó khăn nhấc lên, nhìn Khương Ninh chớp chớp mắt.
Nếu là Khương Ninh trước kia, nhìn thấy bộ dáng này của cô, không cần cô nhắc nhở, đã sớm lao lên thay cô xách rồi.
Hiện tại Khương Ninh cúi đầu nhìn thân hình gầy yếu của mình, cảm thấy thôi bỏ đi.
Thẩm Thanh Nga im lặng, xách vali hận hận đi.
Khương Ninh đi theo dòng người về phía cửa ra.
Đến cửa ra, Thẩm Thanh Nga nhìn về phía một cửa hàng trà sữa đối diện, vuốt lại tóc mái:
“Khát quá, không biết khi nào chị mới đến.”
...