Chương 2
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong văn phòng – vừa đúng mười giờ sáng.
Mẹ tôi vẫn luôn đưa cháu đi phơi nắng vào đúng mười giờ sáng mỗi ngày!
Sắp không còn kịp nữa rồi!
Tôi như bị giội một gáo nước lạnh, toàn thân căng cứng. Không kịp xin nghỉ, tôi lao vội ra khỏi công ty, bắt ngay một chiếc taxi đến khu chung cư nơi anh chị tôi đang sống.
Tôi chạy thục mạng đến quảng trường nhỏ ngay cổng khu, từ xa đã nhìn thấy mẹ.
Bà đang đứng dưới bóng cây, đẩy xe em bé, ngồi nghỉ mát.
Xung quanh có khá nhiều người, phần lớn là các bà lớn tuổi trông trẻ, còn có mấy người bán đồ chơi, bóng bay.
Tôi quan sát kỹ từng người một, nhưng không thể xác định ai có dấu hiệu khả nghi.
Đúng lúc đó, tôi thấy mẹ nhíu mày, đưa tay xoa trán — chắc đây chính là lúc bà bắt đầu cảm thấy choáng váng, như bà đã nói trong điện thoại.
Tôi suy nghĩ chớp nhoáng: so với việc tìm ra kẻ bắt cóc, việc đảm bảo an toàn cho cháu quan trọng hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, tôi lập tức lao nhanh về phía mẹ, bế vội cháu ra khỏi xe nôi.
“Dao Dao? Sao con lại ở đây? Không đi làm à?” Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi.
Tim tôi đập thình thịch, trong lòng rối như tơ vò nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Hôm nay con nghỉ. Mẹ thấy không khỏe hả? Hay mình về nhà nghỉ ngơi chút đi.”
Mẹ tôi không nghi ngờ gì, yếu ớt gật đầu: “Ừ, mẹ đau đầu quá. Về thôi.”
Chỉ vài bước từ quảng trường về nhà, nhưng với tôi cứ như trải qua một cuộc rượt đuổi nghẹt thở. Tôi sợ bất cứ lúc nào cũng có người lao ra giật lấy cháu tôi.
Chỉ đến khi đóng chặt cửa chống trộm, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thế là, bi kịch của gia đình tôi đã được ngăn lại kịp thời. Mẹ vẫn còn sống, cháu vẫn an toàn — mọi thứ còn có thể cứu vãn!
Mẹ tôi không biết trong đầu tôi đang xoáy qua hàng nghìn suy nghĩ hỗn loạn. Vừa bước vào nhà, bà đã mệt mỏi nằm vật xuống sofa, lẩm bẩm: “Già rồi, chóng mặt quay cuồng cả đầu… May mà con đến đúng lúc.”
Thì ra mẹ đã khó chịu đến mức này, bảo sao kiếp trước có người dễ dàng lợi dụng sơ hở để bắt cóc cháu tôi.
Tôi đặt cháu nằm vào cũi, rồi nắm tay mẹ, nói: “Mẹ, có phải dạo này huyết áp mẹ không ổn không? Mai mình đi khám lại nhé.”
Mẹ nhắm mắt lắc đầu: “Không đâu, mẹ vẫn uống thuốc đều, lần kiểm tra sức khỏe trước vẫn tốt mà.”
Tôi vẫn kiên trì: “Dù sao mai cũng đi kiểm tra cho chắc. Mẹ mà ngã bệnh thì sau này ai chăm cháu?”
Nghe tôi nói vậy, mẹ mới gật đầu.
Tối đến, đợi đến khi anh chị tan làm về nhà, tôi mới đưa mẹ về lại nhà tôi.
Nhìn gia đình họ bốn người quây quần bên nhau, tôi thấy lòng mình ấm lại một cách khó tả.
Về đến nhà, thấy sắc mặt mẹ không tốt, bố tôi cũng khuyên: “Nếu thấy mệt thì nghỉ một thời gian, để bên nhà sui qua trông cháu.”
Trước đây, con trai lớn của anh tôi do mẹ vợ anh chăm, vì lúc đó mẹ tôi chưa nghỉ hưu. Dù anh hiểu cho mẹ, nhưng chị dâu lại không hài lòng, hai người từng cãi nhau nhiều lần vì chuyện đó.
Để con trai không bị kẹt ở giữa, mẹ tôi mỗi tháng đưa cho chị dâu năm triệu. Có tiền, chị dâu mới im lặng không gây chuyện nữa.
Cũng chính vì vậy mà lần này chị sinh con, mẹ tôi cảm thấy mình có trách nhiệm không thể chối từ.
Nhưng bà đã có tuổi, sức khỏe cũng không còn tốt nữa.
Nghĩ đến những chuyện khủng khiếp xảy ra ở kiếp trước, tôi không muốn mẹ phải tiếp tục ngày đêm chăm cháu như vậy nữa.
“Mẹ à, giữ sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.”
Thấy ai cũng khuyên, mẹ thở dài: “Thôi được rồi…”
Nói rồi bà cố ngồi dậy, đón lấy hộp thuốc huyết áp tôi đưa.
Nhưng sau đó, tôi nghe mẹ lẩm bẩm đầy nghi ngờ: “Sao thuốc còn lại ít thế này?”
Tôi cảnh giác: “Sao vậy mẹ?”
Mẹ tôi nhíu mày: “Mẹ nhớ rõ là mới hôm kia mở hộp mới, sao giờ chỉ còn vài viên?”
Không trách mẹ thấy kỳ lạ, vì thuốc huyết áp không thể dùng lung tung được.
Mẹ trầm ngâm một lúc, nhưng rồi cũng chỉ nói: “Chắc mẹ nhớ nhầm thôi…”
Nhưng chính chi tiết nhỏ này lại khiến tôi bừng tỉnh.