Trùng Sinh Tìm Kẻ Bắt Cóc Cháu Trai Mình

Chương 1

Chương 1
Năm thứ mười sau khi cưới, anh trai và chị dâu tôi sinh thêm một bé trai.
Trong nhà vốn đã có một cô cháu gái, nay lại thêm một cậu bé, cả gia đình mừng rỡ không sao tả xiết.
Bố mẹ tôi toàn tâm toàn ý hỗ trợ anh chị. Bố lo đưa đón đứa lớn đi học, mẹ chăm sóc đứa nhỏ. Hai ông bà bận tối mắt từ sáng tới tối.
Ấy vậy mà, vào một ngày khi cháu tôi vừa tròn năm tháng tuổi, mẹ tôi đẩy xe nôi đưa cháu ra quảng trường trước cổng khu để phơi nắng.
Bác sĩ đã dặn, mỗi ngày phải phơi nắng ít nhất hai tiếng để bổ sung canxi.
Hôm đó mọi chuyện vẫn y như thường lệ, nhưng mẹ tôi vừa đến quảng trường đã thấy đầu óc choáng váng, suýt nữa ngã xuống.
Có người thấy vậy, liền đỡ bà ngồi xuống ghế dài ven quảng trường.
Chỉ trong khoảnh khắc quay đi ấy, đứa bé đã biến mất!
Nhìn chiếc xe nôi trống không, mẹ tôi bàng hoàng đến chết lặng.
Bà mặc kệ cơn chóng mặt, hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm, vừa gào tên đứa bé vừa gạt nước mắt.
Nhưng cháu tôi, không bao giờ quay trở lại nữa...
Chúng tôi lập tức báo cảnh sát, nhưng sau điều tra, họ nói tình hình không khả quan.
Bởi quảng trường đó cây cối rậm rạp, camera giao thông quanh khu vực lại bị che khuất, không thể ghi lại cảnh trong quảng trường.
Ngày xảy ra vụ việc, người trong quảng trường cũng rất đông, hầu như chẳng ai chú ý có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có một bác quen thân với mẹ tôi nói rằng hình như thấy một người phụ nữ lạ mặt bế đứa bé đi, nhưng không nhớ rõ mặt mũi hay đặc điểm gì cụ thể.
Chỉ nhớ mang máng là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc và vẻ ngoài đều rất bình thường.
Bất lực, anh tôi đành đưa ảnh cháu cho truyền thông, treo thưởng ba trăm ngàn, chỉ mong có ai đó có thể cung cấp manh mối, đưa cháu về nhà.
Nhưng thời gian trôi qua, chúng tôi đều hiểu rõ — đứa bé không thể tìm lại được nữa.
Chị dâu tôi ngày nào cũng khóc sưng mắt, có lần còn tuyệt vọng đến mức định tự sát.
Khi được cứu về, chị ấy ôm mặt khóc nức nở, chỉ vào mẹ tôi gào lên:
“Vì sao mẹ lại để mất con tôi! Vì sao chứ! Nó còn nhỏ thế cơ mà! Nếu không có nó, tôi sống sao nổi!”
Anh tôi ôm chặt lấy chị, nghẹn ngào: “Đừng khóc nữa, mẹ đâu có cố ý…”
Chị gục đầu vào ngực anh, nước mắt giàn giụa: “Thế con tôi thì sao! Liệu có bị bán vào vùng núi không? Liệu có bị mổ lấy nội tạng không? Tôi phải làm sao đây?!”
Anh trai không biết phải dỗ dành thế nào, chỉ biết ôm chị cùng rơi nước mắt.
Ngay cả cô cháu gái mới mười một tuổi cũng không kìm được òa khóc nức nở.
Cha tôi chỉ biết thở dài trách móc mẹ:
“Bà mệt thì đừng đưa nó đi! Sao cứ phải cố làm gì!”
Chỉ có tôi chắn trước mặt mẹ:
“Mẹ bị ốm, không thể trách mẹ được! Đây là một tai nạn! Nếu muốn trách thì hãy trách kẻ bắt cóc đã cướp đi đứa bé!”
Nhưng cha tôi và anh tôi không hề nghĩ đến — dù họ không nói lời nào, mẹ tôi đã tự trách mình đến mức không còn thiết sống.
Từ lúc sinh ra, ngày nào mẹ cũng bế cháu, tình cảm dành cho đứa nhỏ không hề thua kém anh chị tôi.
Nhưng tất cả lời lẽ biện minh đều vô ích. Từ ngày cháu mất, tinh thần mẹ cũng sụp đổ.
Bà ngày ngày không ăn không ngủ, đến đồn cảnh sát hỏi tin, cầm ảnh cháu đi khắp nơi dò hỏi, hết lần này đến lần khác đến ga tàu, sân bay.
Nửa năm sau, mẹ tôi tuyệt vọng hoàn toàn. Không còn sức sống, bà đã gieo mình từ tầng hai mươi xuống.
Ngày đó, chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là sinh nhật tuổi sáu mươi của bà.
Tôi đau đớn đến tột cùng!
Chỉ vì mất đi một đứa trẻ, một gia đình từng hạnh phúc đầm ấm đã hoàn toàn tan nát.
Sau đó, tôi tham gia vào nhiều tổ chức dân sự, cố lần theo manh mối về cháu.
Tôi chỉ mong có thể tìm thấy cháu, để an ủi linh hồn mẹ nơi chín suối.
Nhưng cháu tôi như thể bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại một chút dấu vết.
Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi đã ra đi trong trầm cảm.
Vậy mà, khi mở mắt ra, tôi không những chưa chết — mà còn quay về đúng cái ngày cháu bị bắt cóc!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất