Trùng Sinh Tìm Kẻ Bắt Cóc Cháu Trai Mình

Chương 4

Chương 4
Về đến nhà, tôi lặng lẽ hỏi mẹ:
“Hôm nay mẹ ở nhà anh con, có ăn gì không ạ?”
Mẹ đáp:
“Con sợ mẹ ăn trúng gì à? Không đâu, mẹ chỉ uống chút nước thôi.”
Uống nước?
“Từ cây nước nóng lạnh à mẹ?” – tôi hỏi tiếp.
Mẹ có vẻ khó hiểu vì sao tôi hỏi kỹ vậy, chỉ đáp: “Ừ, đúng rồi.”
Tôi chợt hiểu ra – việc bỏ thuốc cho mẹ thực ra rất đơn giản.
Ban ngày ở nhà anh tôi, chỉ có mẹ tôi và cháu trai nhỏ. Đứa nhỏ thì còn quá bé, nước uống đều dùng từ bình giữ nhiệt.
Chỉ mẹ tôi mới uống nước từ cây nóng lạnh.
Người ra tay chỉ cần nghiền thuốc hạ áp thành bột, lén cho vào bình nước tinh khiết là xong. Tối về, khi nhà có đông người, thì đổi bình nước khác, xóa mọi dấu vết.
Như vậy chỉ có mẹ tôi uống phải nước có thuốc!
Muốn tìm ra ai là thủ phạm, thì phải biết ai đã lấy đi thuốc của mẹ.
Nếu hôm kia mẹ còn nguyên cả hộp, mà hôm nay chỉ còn một nửa, thì chắc chắn là hôm qua có người lén lấy.
Tôi hỏi:
“Hôm qua chị dâu có qua nhà không mẹ?”
Mẹ lắc đầu:
“Không. Từ lúc sinh em bé, chị dâu con hiếm khi đến. Phải đi làm, lại còn hai đứa nhỏ, bận lắm.”
Đúng vậy, chị dâu không có thời gian qua, bình thường có chuyện gì, toàn là ba mẹ tôi sang bên đó.
Vậy thì… lòng tôi như trĩu xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Hôm qua Tiêu Tiêu có đến không mẹ?”
Tiêu Tiêu là con gái lớn của anh tôi – đứa cháu gái tôi.
Mẹ tôi nghĩ một lát rồi nói:
“Hôm qua ba con đón nó tan học xong thì ăn cơm bên nhà mình, rồi mới đưa về.”
Nghĩa là cháu gái tôi hôm qua đã đến đây.
Tôi từ từ lui ra khỏi phòng mẹ, lòng nặng như đá đè.
Từ tình hình hiện tại, người lén bỏ thuốc cho mẹ tôi… rất có thể chính là cháu gái tôi.
Nhưng Dương Tiêu Tiêu mới có mười một tuổi, thật sự có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy sao?
Con bé có lý do và động cơ gì để làm thế?
Dù không muốn nghi ngờ Tiêu Tiêu, nhưng trong lòng tôi vẫn hiểu, từ sau khi cháu trai ra đời, cuộc sống của Tiêu Tiêu chắc chắn không dễ chịu gì.
Con bé là con một suốt mười một năm trời, có thể nói là được yêu thương hết mực.
Bây giờ trong nhà bỗng dưng có thêm một cậu em trai nhỏ xinh xắn, nó chắc chắn có cảm xúc bất mãn.
Trước kia chị dâu tôi rất để tâm đến cuộc sống và việc học của Tiêu Tiêu, nhưng dạo gần đây phải chăm sóc em bé, nên chuyện lơ là với con gái cũng là điều khó tránh khỏi.
Tháng trước, Tiêu Tiêu còn từng than phiền với tôi: “Cô ơi, con ghét em trai lắm!”
Tôi dỗ dành nó: “Chờ nó lớn lên sẽ là trợ lý bé nhỏ của con, con bảo nó làm gì nó làm nấy, chẳng phải cũng tốt à?”
Tôi còn đưa nó xem mấy clip vui trên mạng, toàn là mấy đứa em ngoan ngoãn nghe lời.
Tiêu Tiêu hừ một tiếng, nói: “Mấy cái đó đều là diễn thôi! Cô còn không hiểu à? Ba con bảo cô làm gì, cô có làm không?”
Tôi nghĩ trẻ con bây giờ đúng là khó dỗ, đành nói: “Lúc cô nhỏ thì nghe lời ba con lắm. Con cứ yên tâm, có em trai hay em gái cũng tốt mà, không tin thì hỏi ba con xem?”
Tiêu Tiêu lúc đó còn nói một câu gì đó… hình như lí nhí bảo: “Để con bán quách nó đi!”
Giờ nghĩ lại, có lẽ đó chính là động cơ.
Nhưng cho dù Tiêu Tiêu có khả năng hạ thuốc bà nội, làm sao con bé có thể liên lạc với người ngoài để mang đứa em đi được?
Tôi không tin một đứa trẻ có thể tự mình làm nên chuyện này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất