Chương 5
Để tìm hiểu cho rõ, hôm sau tôi cố ý xin nghỉ nửa buổi, thay ba tôi đi đón Tiêu Tiêu tan học.
Con bé thấy tôi tới thì rất vui, ríu rít kể đủ thứ chuyện.
Tôi nhìn gương mặt non nớt đáng yêu của nó, trong lòng càng thêm giằng xé.
“Buổi tối muốn ăn gì? Cô mời.”
Tiêu Tiêu chẳng khách sáo, đáp luôn: “Pizza Hut!”
“Được rồi.”
Đến nơi, tôi gọi pizza, gà rán, khoai tây chiên với kem cho nó.
Đợi nó ăn xong kha khá, tôi mới thăm dò: “Dạo này em trai con thế nào?”
Nghe nhắc đến em, ánh mắt Tiêu Tiêu tối lại, vẻ mặt đầy phức tạp: “Thì cũng thế thôi, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.”
Tôi thấy rõ trong lời nói có sự chán ghét.
Nó thật sự ghét em mình đến vậy sao?
Tôi lại hỏi: “Trẻ năm tháng chắc biết ngồi rồi nhỉ, nó biết ngồi chưa?”
Tiêu Tiêu liếc tôi, tức giận hỏi: “Cô quan tâm con hay quan tâm nó thế? Quan tâm nó thì tự đến nhà mà xem!”
Không ngờ con bé phản ứng mạnh đến vậy.
“Được rồi, không nói nữa!” Tôi vội dỗ.
Đợi nó ăn xong kem, tôi bất ngờ hỏi: “Có phải con lấy thuốc huyết áp của bà không?”
Câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối ấy nếu là người ngoài thì hẳn sẽ thấy khó hiểu.
Nhưng Tiêu Tiêu nghe xong thì ngây ra, không nói nên lời, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Thấy nét mặt nó như thế, tôi còn không hiểu gì nữa sao?
Hóa ra thật sự là nó!
“Dương Tiêu Tiêu! Cô thật quá thất vọng về con! Con dám hạ thuốc bà nội?!”
Tiêu Tiêu mặt mày sợ hãi, mắt lập tức đỏ hoe.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tại sao con lại làm vậy?! Con có biết hậu quả không?! Bà nội thương con như thế, con có xứng đáng với bà không?!”
Nếu mẹ tôi biết người hại bà lại chính là đứa cháu gái mà bà luôn yêu thương nhất, bà sẽ đau lòng đến nhường nào!
Dưới sự truy hỏi của tôi, Tiêu Tiêu bật khóc, nói trong nước mắt: “Cô ơi, con xin lỗi, con không cố ý! Con chỉ là… chỉ là đùa thôi! Con thật sự không cố ý!”
Tôi cười lạnh: “Con nghĩ đang lừa ai đấy?! Lấy thuốc huyết áp ra đùa? Con đâu còn là trẻ lên ba, không lẽ không biết nặng nhẹ?! Bài trên mạng còn biết tra, chẳng lẽ chuyện này không biết?!”
Không tra mạng, sao con biết uống thuốc huyết áp sẽ khiến người tôi choáng váng?
Tôi càng nói càng giận, dứt khoát hỏi thẳng: “Dương Tiêu Tiêu, cô biết con định làm gì! Con muốn bán em trai mình, đúng không? Con đã làm gì?! Nói mau! Không thì cô sẽ nói hết với ba mẹ con, báo cả công an nữa!”
Thấy tôi nghiêm túc thật, Tiêu Tiêu sợ đến mức khóc không thành tiếng, khiến nhiều người trong nhà hàng quay sang nhìn.
Người không biết còn tưởng tôi đang bắt nạt trẻ con.
Để tiện nói chuyện, tôi dứt khoát tính tiền rồi dẫn nó ra ngoài.
Đến một ngõ nhỏ vắng vẻ, tôi nói: “Giờ thì nói đi! Không nói thì đừng trách cô!”
Tiêu Tiêu rưng rưng đáp: “Con… con chỉ là lên mạng than phiền, đăng bài nói ghét em trai, rồi có người nhắn tin với con, bảo có thể giúp con đưa em trai đi, chỉ cần con cho họ biết địa chỉ nhà.”
Nghe vậy tôi thực sự không biết nên nói gì.
Tôi giận đến mức trước mắt tối sầm: “Mấy lời đó mà con cũng tin?!”
Tiêu Tiêu nấc lên: “Lúc đó con rất bực, nên đã nói… nói xong thì hối hận rồi. Nhưng người đó không nhắn lại nữa, con tưởng họ chỉ đùa thôi. Không ngờ hơn một tháng sau họ lại liên hệ, bảo là bà nội ngày nào cũng dắt em trai đi dạo dưới lầu, không có cơ hội ra tay.”
Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi.
Là Tiêu Tiêu đã vô tình dẫn kẻ xấu tới. Những người đó dựa theo thông tin có được để đến nhà anh chị tôi theo dõi, biết đâu còn từng nói chuyện với mẹ tôi.