Chương 6
Tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ tức đến nỗi mắt hoa đầu váng!
Tiêu Tiêu nắm tôiy tôi, khóc lóc: “Cô ơi, con xin lỗi, con không cố ý! Nếu con không làm theo, họ sẽ đưa hết tin nhắn lên mạng, để mọi người biết con là đứa trẻ xấu!”
Tôi giận đến run cả người: “Làm người thì phải dám làm dám chịu, không thể sai rồi lại sai tiếp! Con làm chuyện như vậy chẳng khác nào phản bội người thân! Cô không ngờ con lớn từng này rồi mà lại là một con lang vong ân bội nghĩa!”
“Người tôi bảo con hạ thuốc bà nội thì con thật sự đi làm! Con có từng nghĩ, bà đã lớn tuổi, nếu có chuyện gì thì sao đây?!”
Điều khiến tôi giận nhất là con bé chẳng hiểu gì cả, không biết hành vi của nó có thể khiến mẹ tôi mất mạng!
Tiêu Tiêu khóc rống: “Con có tra rồi! Trên mạng nói uống một chút thì không sao… Con không muốn bà khó chịu! Nhưng con… con thật sự không biết phải làm sao hết!”
Tôi nhắm mắt lại, giơ tay tát con bé một cái thật mạnh!
Đây là lần đầu tiên tôi đánh nó.
“Dương Tiêu Tiêu! Con ích kỷ quá mức rồi! Thật sự... dì quá thất vọng về con!”
Tiêu Tiêu ôm mặt, nói: “Xin lỗi dì, con sẽ không làm vậy nữa, thật đấy! Dì tha cho con lần này đi, con xin dì đấy!”
Tôi lắc đầu: “Không được! Đưa hết mấy cái đoạn trò chuyện đó cho dì, dì sẽ báo công an! Bọn họ là tội phạm, con hiểu không?!”
Chính vì có những kẻ như vậy mới có biết bao gia đình bị hủy hoại trong đau khổ!
Tiêu Tiêu nắm chặt lấy cánh tay tôi: “Con xóa hết rồi! Thật mà! Con không liên lạc với bọn họ nữa, không bao giờ nữa! Con xin dì đừng báo cảnh sát, làm ơn dì ơi!”
Nó ôm mặt, ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở: “Ba mẹ con chỉ thích em trai con thôi, họ đã chẳng còn thương con nữa. Nếu họ biết chuyện này, họ chắc chắn sẽ không cần con nữa đâu! Con xin dì…”
Nghe tiếng van xin của nó, lòng tôi chua xót đến nghẹn lại.
Đứa nhỏ này cũng là do tôi nhìn nó lớn lên, từ bé nó ngoan ngoãn đáng yêu biết bao, sao giờ lại thành ra như thế?
Cũng vì tình cảm sâu nặng, tôi không thể không mềm lòng, tìm lý do để thông cảm cho nó.
Nói cho cùng, cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu nó. Nó gần mười hai tuổi, đang trong độ tuổi dậy thì, lại thêm nhà có em thứ hai – lại là con trai – thì làm sao mà nó không thấy khó chịu cho được?
Tôi không khỏi nghĩ tới chính mình hồi bé. Lúc đó, chỉ cần có họ hàng tụ họp là ai cũng khen anh trai tôi, cứ xoay quanh anh ấy như thể anh mới là trung tâm của thế giới, còn tôi mãi mãi chỉ là cái bóng bên cạnh.
Ba mẹ tôi tuy đối xử với tôi không tệ, nhưng tôi hiểu, trong lòng họ, con gái như tôi không bao giờ quan trọng bằng anh trai.
Đôi khi, sự thờ ơ của người thân lại chính là lưỡi dao khiến ta đau lòng nhất!
Tôi là “em gái”, còn Tiêu Tiêu là “chị gái”.
Chúng tôi, thật ra, đâu có khác nhau là mấy.
Tôi thở dài, nói: “Tiêu Tiêu, chuyện này dì sẽ không nói cho người khác. Nhưng con phải hứa với dì, không được làm bất kỳ chuyện gì gây tổn thương đến người nhà nữa!”
Tiêu Tiêu vừa khóc vừa gật đầu: “Dì ơi, con hứa! Con sẽ không phạm sai lầm nữa!”
Tôi kéo nó đứng dậy, từng chữ từng chữ nói rõ: “Tiêu Tiêu, sau này làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả trước. Nếu hôm qua người kia thật sự bắt cóc em trai con, con nghĩ bà nội sẽ ra sao? Con từng nghĩ đến chưa? Mọi người sẽ trách móc bà, bà sẽ tự trách bản thân, thậm chí... có khi không sống nổi! Dù con nghĩ gì đi nữa, cũng không được làm tổn thương mẹ của dì! Con hiểu không?! Nếu con làm hại mẹ của dì, dì nhất định không tha cho con!”
Kiếp trước, điều khiến tôi đau nhất... chính là cái chết của mẹ tôi.
Nếu chuyện ấy không xảy ra, thì dù con bé có sai gì, tôi cũng có thể tha thứ hết.
Cháu gái tôi khóc nấc lên: “Dì ơi, con sai rồi... con thật sự biết lỗi rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa...”