Chương 8
Từ khi cháu trai ra đời, hành vi của chị dâu tôi quả thực có phần kỳ lạ.
Tuy tôi không thân thiết lắm với chị ấy, nhưng ít nhiều cũng hiểu con người đó - chị ấy là kiểu người không có lợi thì chẳng động lòng.
Nhiều năm trước, anh tôi từng mong chị sinh thêm con. Bố mẹ tôi sẵn sàng bỏ tiền, bỏ công chăm sóc, nhưng chị dâu vẫn nhất quyết không chịu, nói rằng nếu muốn sinh thêm, phải cho chị một trăm vạn.
Anh tôi không xoay được số tiền đó, đành thôi, không dám nhắc lại chuyện này nữa.
Lần này chị sinh cháu trai, ban đầu nói là mang thai ngoài ý muốn. Chị do dự rất nhiều, định đi phá. Là anh tôi năn nỉ mãi, chị mới chịu giữ đứa bé lại.
Theo lý mà nói, chị phải cảm thấy đắc ý mới phải. Nhưng không, chị lại vô cùng kín đáo, chẳng hề khoe khoang, cũng không nhắc đến chuyện trăm vạn gì nữa.
Chuyện khác thường tất có nguyên do.
Tôi cảm thấy mình cần phải điều tra rõ ràng chuyện của chị dâu, nếu không, mẹ tôi và cháu trai vẫn có thể lặp lại bi kịch của kiếp trước!
Hôm sau đúng là cuối tuần, bố mẹ tôi dẫn tôi đến nhà anh trai chơi, thăm cháu trai.
Tôi chỉ có một mục đích: tìm cơ hội quan sát chị dâu, xem rốt cuộc có gì không ổn.
Vừa vào nhà, chị dâu liền hỏi thăm sức khỏe mẹ tôi. Mẹ nói đã đỡ nhiều rồi.
Chị ấy nói: “Phải nói là mẹ chăm cháu rất tỉ mỉ, có trách nhiệm, còn hơn cả mẹ ruột của con nữa.”
Nghe câu này, rõ là chị lại muốn mẹ tôi đến trông con.
Nhưng trong mắt tôi, chẳng phải kiểu “mẹ đẻ trông con, mẹ chồng cho tiền” mới là cách thoải mái nhất sao?
Vậy chị dâu có lý do gì, nhất định muốn mẹ tôi chăm cháu?
Mẹ tôi không nói gì, bố tôi thì đỡ lời: “Bà ấy vẫn cần nghỉ ngơi thêm một thời gian, trước mắt phiền mẹ con vậy.”
Chị dâu không nói gì, chỉ gượng cười một cái.
Tôi ngồi một bên, canh cơ hội xem điện thoại của chị.
Nhưng bây giờ ai cũng dính lấy điện thoại, chẳng mấy khi rời tay, tôi chưa tìm được thời cơ.
Cho đến khi chị vào bếp xào rau, tôi liếc thấy chị để điện thoại trên bàn ăn. Khi màn hình vừa tắt, tôi nhanh tay chạm vào, rồi cầm máy chui ngay vào nhà vệ sinh.
Cơ hội ngàn năm có một!
Tôi còn chưa kịp mở WeChat thì một tin nhắn bật ra ngay: 【Rốt cuộc khi nào mới giao đứa bé cho tôi?!】
Tôi hoảng hồn, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Gì cơ?! Giao đứa bé?
Tôi vội nhìn kỹ lại—người gửi là một người có tên ghi chú là “Lão Lưu”.
Là ai vậy? Trong trí nhớ tôi chưa từng nghe tên này.
Tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn lướt qua xem nội dung cuộc trò chuyện thì bên ngoài, chị dâu đột ngột đập cửa gọi to: “Dao Dao, em có cầm nhầm điện thoại chị không? Có phải lấy nhầm rồi?”
Chị ấy cảnh giác đến vậy sao?!
Thời gian gấp rút, tôi chỉ kịp chụp lại WeChat của người tên Lão Lưu kia, sau đó mở cửa ra nói: “Chị ơi, xin lỗi nhé, vỏ điện thoại giống nhau quá, em cầm nhầm mất.”
Chị dâu có chút bối rối, cười gượng: “Không sao không sao.”
Nói xong liền vội vã lấy lại điện thoại.