Trùng Sinh Trả Thù Chồng Cũ Cặn Bã

Chương 2

Chương 2
Khi mở mắt lần nữa, tôi đang nằm trên giường ký túc xá.
Cùng phòng với tôi là Tô Dĩnh, đang vui vẻ sắp xếp đồ đạc. Thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy nói: "Bạch Khê, nhanh dọn đồ đi, lần này cả hai chúng ta đều có tên trong danh sách về thành phố. Nếu thi đậu đại học thì càng tốt."
Tôi ngây người nhìn cô ấy. Kiếp trước cũng có cảnh này. Sau khi nói câu đó, cô ấy bảo tôi rằng Đỗ Tiêu đã đến tìm tôi, và tôi đã vui vẻ chạy đi tìm hắn.
"À đúng rồi, Đỗ Tiêu có đến tìm cậu."
Tôi nhảy xuống giường, chẳng buồn để ý chuyện Đỗ Tiêu đã đến tìm, cười thật lòng: "Được đấy, mình cũng sẽ dọn đồ ngay."
Kiếp trước, tôi không chỉ từ bỏ việc học đại học mà còn nhường cả suất về thành phố. Lần này, tôi sẽ không nhường bất cứ thứ gì.
Tô Dĩnh liếc nhìn tôi, chợt nhớ ra điều gì đó, nói tiếp: "À đúng rồi, Thẩm Hân đã về thành phố rồi. Trước khi đi, cô ấy cũng đến tìm cậu, nhưng cậu không có ở đó nên nhờ mình nhắn lại vài lời."
"Cô ấy nói gì?"
Tôi hơi ngạc nhiên. Kiếp trước không hề có chuyện này. Chắc là vì tôi vội vàng chạy đi tìm Đỗ Tiêu, nên Tô Dĩnh quên mất không kể cho tôi.
"Cô ấy bảo cậu đừng từ bỏ cơ hội về thành phố, còn nói ở thành phố sẽ có lựa chọn tốt hơn. Không biết sao cô ấy lại nói thế, chứ ở thành phố đương nhiên là có lựa chọn tốt hơn rồi."
Tô Dĩnh luyên thuyên, nhưng tôi hiểu rõ ý của Thẩm Hân. Cô ấy không tiện nói thẳng, chỉ ám chỉ rằng tôi đừng vì Đỗ Tiêu mà từ bỏ cơ hội về thành phố, rằng ở thành phố sẽ có những người đàn ông tốt hơn đang chờ tôi.
Tôi không nhịn được mỉm cười. Thẩm Hân, người kiếp trước đã ám ảnh cả cuộc đời tôi, giờ đây tôi đã hoàn toàn buông bỏ.
Tôi luôn nghĩ Thẩm Hân là ánh trăng sáng trong lòng Đỗ Tiêu, là người hắn mãi không quên. Để hắn từ bỏ, dù Thẩm Hân liên tục viết thư cho tôi, tôi vẫn cố tình không trả lời, chủ động cắt đứt liên lạc với cô ấy.
Giờ nghĩ lại, với sự tự tôn và tài năng của Thẩm Hân, có lẽ cô ấy cũng đã thi đậu đại học. Chỉ là để giữ thể diện cho tôi, cô ấy không nhắc đến điều đó trong thư mà thôi.
Năm đó, tôi thi đậu vào khoa Văn trường Đại học Hoa, Dương Mặc Lệ là cử nhân ưu tú của Đại học Hoa, đồng thời là giáo viên dạy Ngữ văn cấp hai. Người lấy đi giấy báo trúng tuyển của tôi chắc chắn là cô ta.
Đỗ Tiêu ngay cả chuyện này cũng lừa tôi. Thật sự quá tồi tệ.
Tô Dĩnh đưa tôi một mẩu giấy: "Thẩm Hân còn để lại địa chỉ cho cậu. Cô ấy thật sự rất tốt với cậu."
Tôi vuốt nhẹ tờ giấy, tâm trạng không khỏi khá hơn một chút: "Ừ, cô ấy rất tốt."
Thẩm Hân là con gái của một cán bộ cao cấp. Khi mới xuống nông thôn, cô ấy chịu nhiều uất ức. Tôi thấy thương nên giúp cô ấy một lần, từ đó cô ấy luôn đối xử tốt với tôi.
Nhưng tôi đã yêu Đỗ Tiêu cả đời, còn hắn lại lừa dối tôi suốt cả đời.
Tô Dĩnh dọn đồ xong, rủ tôi cùng đi căng-tin, nhưng tôi từ chối.
Kiếp trước, giấy báo trúng tuyển đại học được gửi đến hôm nay. Tôi sợ có biến cố, quyết định ngồi đợi trong ký túc xá.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất