Trùng Sinh Trả Thù Chồng Cũ Cặn Bã

Chương 3

Chương 3
Tôi kiểm tra lại đồ đạc của mình và phát hiện trong tủ có một hộp bánh ngọt. Lúc này tôi mới nhớ ra, mẹ tôi đã nhờ người mang đến cho tôi một hộp bánh đặc sản Bắc Kinh, nhưng tôi đã tặng nó cho Đỗ Tiêu.
Tôi nhìn chằm chằm vào hộp bánh, tự tát mình một cái, rồi lấy ra một miếng ăn thử.
Một lúc sau, Tô Dĩnh trở về, mang theo một phần bánh mì và dưa muối cho tôi.
Tôi nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không có gì. À, lúc nãy trên đường gặp Đỗ Tiêu, hắn nói ba giờ chiều nay sẽ đến."
Tôi vừa ăn vừa hỏi: "Hắn tìm mình làm gì? Hắn không phải ghét mình sao? Còn chạy tới đây, dễ gây hiểu lầm lắm."
Tô Dĩnh nhìn tôi kỳ quặc: "Chẳng phải cậu thích hắn sao?"
Chuyện tôi thích Đỗ Tiêu, cả công xã đều biết. Dù sao tôi cũng đã theo đuổi hắn một cách say mê và nhiệt tình. Hắn thì cứ giữ tôi làm phương án dự phòng, bề ngoài tỏ ra xa cách vừa đủ, nhưng sau lưng thì nhận hết tất cả những gì tôi tặng.
Tôi không biết hắn nói gì với người khác về mối quan hệ của chúng tôi, nhưng đằng sau lưng, hắn giải thích với tôi rằng thanh niên trí thức công khai yêu đương sẽ gây ảnh hưởng xấu.
Tôi tin hắn. Tôi nghĩ mình là bạn gái của hắn.
Tôi ngậm một miếng dưa muối, chợt nhớ lại kiếp trước, sau khi tôi nhường giấy báo trúng tuyển, hắn hình như muốn dứt khoát với tôi. Thời gian đó, tôi đau khổ vô cùng, liên tục tìm hắn xác nhận. Mỗi lần đến nhà hắn, bố mẹ hắn đều nói hắn không có nhà.
Có người kể lại rằng họ nhìn thấy hắn thân mật với một nữ thanh niên trí thức từ làng bên cạnh ở trong thành phố. Nhưng tôi lại nghĩ hắn là người rất biết giới hạn, không thể thân mật với phụ nữ khác. Lý do là, tôi là bạn gái của hắn, mà hắn thậm chí chưa từng nắm tay tôi.
Sau đó, có một sự thay đổi nào đó mà tôi không rõ nguyên nhân. Tôi chỉ biết rằng chưa đầy hai tháng sau khi đại học khai giảng, tôi nhận được thư hồi âm của Đỗ Tiêu. Hắn nói hắn rất nhớ tôi.
Tôi vui mừng khôn xiết.
Nửa năm sau, bố tôi được thăng chức trưởng phòng. Đỗ Tiêu về nhà và đăng ký kết hôn với tôi.
Giờ nghĩ lại, nữ thanh niên trí thức kia chính là Dương Mặc Lệ.
Dương Mặc Lệ có khuôn mặt quyến rũ, khác hẳn tôi. Dù tôi cũng xinh đẹp, nhưng với nền giáo dục gia đình tốt, khí chất của tôi giống một trí thức – điều khiến Đỗ Tiêu ghét cay ghét đắng. Tôi vẫn nhớ kiếp trước, khi chúng tôi cãi nhau, hắn đã gào lên với vẻ mặt dữ tợn: "Bạch Khê, đập nát khuôn mặt này của cô là điều tự hào nhất đời tôi."
Lúc đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Hắn ghét khí chất và thân phận bẩm sinh của tôi.
Những thứ mà hắn phải cố gắng hết sức để đạt được, tôi lại có sẵn từ khi sinh ra.
Cho nên hắn đã mất hàng chục năm để phá hủy con người tôi trước đây. Hắn cảm thấy thỏa mãn và hả hê.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tô Dĩnh vỗ tôi một cái.
"Không có gì." Tôi nói: "Mình không thích hắn nữa."
"À? Hôm qua cậu còn..."
Tôi quyết định kể ra chuyện nhân phẩm của Đỗ Tiêu không tốt. Tôi đâu phải thánh mẫu, bị lừa cả đời mà còn có thể bình tĩnh.
"Trước đây là mình ngu, không nhận ra người ta không thích mình. Tối qua mình đã hiểu ra. Trước mặt các người, hắn tỏ ra lạnh lùng với mình, nhưng sau lưng thì nhận hết đồ của mình. Hắn còn nói nếu công khai quan hệ sẽ gây ảnh hưởng xấu. Cậu thấy hắn chẳng phải đang chơi trò hai mặt hay sao?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất