Trùng Sinh Trả Thù Chồng Cũ Cặn Bã

Chương 5

Chương 5
Tôi là một người hẹp hòi, không muốn dễ dàng bỏ qua cho Đỗ Tiêu.
Đỗ Tiêu cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Điều tôi chờ đợi chính là sự không buông tha của hắn.
"Bạch Khê, chuyện trước đây là lỗi của tôi, suýt chút nữa đã phạm sai lầm."
Đỗ Tiêu chặn tôi ở cửa căng-tin, muốn giải thích rõ ràng.
Hắn vốn là người kiêu ngạo, sao có thể để bản thân mắc lỗi trong mắt công chúng được chứ.
"Đồng chí Đỗ Tiêu, chỉ cần sửa sai là được." Tôi nắm chặt tay Tô Dĩnh không buông, tôi sợ hắn dùng thủ đoạn không rõ ràng, nên đi đâu cũng kéo Tô Dĩnh theo.
Đỗ Tiêu nhìn về phía Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh hiểu ý, bước đến vị trí vừa đủ nghe rõ chúng tôi nói chuyện nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Không còn người ngoài, Đỗ Tiêu thả lỏng hơn một chút, cố gắng làm ra vẻ mặt ủy khuất, đau khổ: "Cô có thể tha thứ cho tôi không?"
Biểu cảm này trước đây chỉ cần liếc mắt một cái là tôi đã thấy thương lòng, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Người anh có lỗi là nhân dân, anh nên tìm nhân dân để xin tha thứ."
Đỗ Tiêu nói: "Thực ra lời khuyên mà tôi đưa ra cho cô không phải vì bản thân tôi, cũng không phải vì người khác, mà là vì nhân dân."
Lời nói thật cao cả làm sao!
"Tương lai chúng ta sẽ kết hôn, một gia đình có hai người học đại học thì chiếm hai suất, nhưng nếu nhường đi một suất, có thể mang lại hạnh phúc cho hai gia đình. Đây là việc tốt lớn lao, mang phúc lợi đến cho các gia đình khác."
Tôi nhìn hàm răng vàng khè của hắn, đầu óc bắt đầu mơ màng. Chẳng hiểu lúc trước tôi để lại ấn tượng ngu ngốc đến mức nào mà khiến hắn nghĩ lý do hoang đường như thế này có thể thuyết phục được tôi.
Dùng đạo nghĩa để ép tôi à? Tôi cũng biết chơi trò đó!
"Đồng chí Đỗ Tiêu thật sự rất vô tư, nhưng tôi đã không còn muốn làm bạn với anh nữa rồi. Xin anh đừng nói bừa, nếu không sẽ phá hỏng hạnh phúc gia đình tương lai của tôi đấy."
Trên mặt Đỗ Tiêu lộ rõ vẻ lo lắng.
Tôi chuyển giọng, nói tiếp: "Tuy nhiên, tôi là người thành phố, cũng không quá quan tâm việc có học đại học hay không. Giấy báo trúng tuyển có thể tặng anh, nhưng anh phải đồng ý một điều kiện của tôi."
Đỗ Tiêu vội hỏi: "Điều gì?"
"Anh phải công khai với mọi người rằng chúng ta không có quan hệ gì, và trả lại số tiền mà tôi đã cho anh vay. Hôm nay phải trả luôn."
Đỗ Tiêu gật đầu: "Hôm nay tôi sẽ giải thích rõ ràng với mọi người. Còn tiền, tôi sẽ trả cô trước sáu giờ, không, năm giờ."
Tháng trước, hắn nói nhà gặp khó khăn, tôi đã xin nhà gửi cho hắn một trăm đồng. Phải nhân cơ hội này đòi lại mới được.
"Vậy là nói rồi đấy nhé, trước năm giờ phải trả tôi. Qua năm giờ, tôi tính lãi đấy."
Đỗ Tiêu giải quyết xong một mối lo, người cũng nhẹ nhõm hẳn, gật đầu rồi rời đi.
Tô Dĩnh khịt mũi: "Đây là loại người gì vậy? Cậu đừng có thật sự đưa giấy báo trúng tuyển cho hắn đấy."
"Yên tâm, tôi có kế hoạch. Chúng ta không phải sắp về thành phố rồi sao? Tối nay tụ tập ở sân kho đi, gọi Tiểu Đặng và mấy người nữa cùng tham gia."
"Không vấn đề."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất