Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 2: Bí mật trong trường đại học

Edit: Tramhuong3890


Lúc định đi tìm hiểu tin tức, nơi mà Tiêu Vũ Hiết nghĩ đến đầu tiên là nhà ăn. Hiện tại đang là giờ ăn trưa, cô đeo túi xách, mua đồ ăn ở nơi quen thuộc rồi ngồi vào chỗ có nhiều nữ sinh nhất. Cô vừa kiểm tra những vật phẩm như thẻ sinh viên, sách vở, thời khóa biểu, di động ở trong túi, vừa vảnh tai lên nghe ngóng. Đáng tiếc là, cô chẳng thể nghe được tin tức nào có ích trong nhà ăn cả.


Ăn cơm trưa xong, cô rời khỏi đó và đi tới thư viện, sau khi dùng thẻ sinh viên để nhờ quản lý thư viện lấy mật khẩu tài khoản, cô nhanh chóng được ngồi  vào trước một máy tính để tìm tòi về các lời đồn ở đại học Hoa Nam gần đây. Đại học Hoa Nam được chia thành bốn khu vực lớn phân thành khu Đông Tây Nam Bắc. Khu dạy học chính là khu Nam, lịch sử kiến tạo của nó xếp hạng đầu ở trong nước, hơn nữa Dương thành gần Hương Giang, phần lớn người địa phương hết lòng tuân theo phong thủy, bởi vậy đại bộ phận khu Nam là vị trí phong thủy trong truyền thuyết. Nghe nói mấy năm trước khu Đông từng có người chết oan uổng, khu Bắc nhiều sinh viên Y nhất có liên quan đến xác chết, còn khu Tây vừa kiến tạo không lâu nên ít tin đồn nhảm hơn.


Ngồi cả buổi trưa ở thư viện, tiến độ nhiệm vụ vẫn giữ nguyên mức ở 0%. Trò chơi giao nhiệm vụ là điều tra đại học Hoa Nam, trừ bỏ lời nhắc nhở là về "người" thì còn xuất hiện thêm một cột trống chỉ Tiến độ, mỗi khi các đội viên có phát hiện gì, Tiến độ sẽ tăng một chút, đạt 90% có thể chọn hoàn thành nhiệm vụ, độ hoàn thành càng cao thì phần thưởng càng phong phú.


Tiêu Vũ Hiết tắt máy tính, đến nhà ăn đóng gói bữa trưa rồi trở lại ký túc, chuẩn bị ứng phó với ba cô bạn phòng sớm chiều ở chung mà... cô thậm chí còn không nhớ rõ tên.


Trong ký túc xá có một cô gái tóc ngắn đã trở về đang giặt quần áo, Tiêu Vũ Hiết chào bạn rồi trở lại chỗ ngồi của mình, vừa mở túi nhựa plastic ra, tựa hồ cô nghĩ ra chuyện gì đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà.


Con gián bị cô dùng kẹp tóc ghim ở  cạnh quạt trần không thấy đâu nữa, bao gồm cả kẹp tóc đã ghim nó.


Hóa ra đã bắt đầu từ lúc này rồi sao?


Cô nhỏm dậy khỏi chiếc ghế dựa, lấy ví tiền và chìa khóa ra ngoài. Cô bạn đang giặt quần áo trong nhà vệ sinh duỗi cổ nhìn bóng lưng rời đi, nhún vai tiếp tục giặt nội y: "Hôm này Thu Lan sao vậy nhỉ?"


Tiêu Vũ Hiết đến siêu thị mua hai bình xịt côn trùng và ba chai tinh dầu, khi cô dẫn túi lớn túi bé trở lại kí túc xá, ba cô bạn cùng phòng đều đến đông đủ, rặng mây đỏ hoàng hôn xuyên thấu qua cửa kính, chiếu lên mặt đất một màu ráng hồng, các cô bạn đang ngồi trên ghế nói chuyện, thấy cô mang nhiều đồ trở về như vậy thì phì cười: "Cậu đi ăn cướp ở siêu thị đấy à?"


Tiêu Vũ Hiết thở dài thườn thượt, sắc mặt trầm trọng đã thành công dọa mấy cô bạn cùng phòng . Họ không hẹn mà cùng đứng thẳng người lên "Có chuyện gì vậy?"


Cô đặt mấy cái túi mới mua xuống đất, hít một hơi thật sâu "Hôm nay tớ trông thấy một con gián bự"


"Con gián!!"


"Còn có một tổ kiến." Tiêu Vũ Hiết nói dối mà chẳng thay đổi sắc mặt chút nào.


"A a a a!"


Ba nữ sinh sợ tới mức nhảy dựng lên thét chói tai: "Ở nơi nào ở nơi nào"


"Tổ kiến thì tớ dùng nước dội trôi đi rồi." Cô nói: "Nhưng mà con gián bị tớ đánh chết thì giờ không thấy đâu nữa."


"Chả trách cậu lại mua nhiều thuốc xịt côn trùng như vậy." Cô bạn tóc ngắn giặt quần áo lúc trước bừng tỉnh đại ngộ "Hóa ra là nhìn thấy gián, Tiểu Cường có sinh mệnh ngoan cường thật, đánh chết xong thì phải ném ra ngoài, nhưng mà ký túc xá xuất hiện gián đã chứng minh là hoàn cảnh của chúng ta quá bẩn, tổng vệ sinh, lập tức phải tổng vệ sinh ngay!"


"Xịt thuốc trước đã." Tiêu Vũ Hiết thấy hai cô bạn còn lại lập tức bới tung, vội ngăn cản nói "Bằng nhỡ bọn chúng bay nhảy lung tung..."


"Xịt thuốc! Cần xịt thuốc ngay!" Chỉ tưởng tượng thôi là đã không chịu nổi, hai nữ sinh ba chân bốn cẳng mà bới ra thuốc xịt côn trùng trong túi nilon, Tiêu Vũ Hiết và Tóc Ngắn cũng đóng lại cửa sổ và cửa phòng vệ sinh, kéo rèm xuống, phun thuốc vào từng góc trong phòng rồi mà Tiêu Vũ Hiết còn sợ chưa đủ, cho tới đến dùng hết một bình thuốc xịt mới đóng lại cửa ký túc, rấtcả ra ngoài hành lang nói chuyện.


Cả người ở bên ngoài chờ cho tới khi thuốc có tác dụng, có bạn học đi qua nghe nói có gián và kiến ở ký túc thì cũng lập tức tỏ vẻ muốn mua thuốc xịt côn trùng về tổng vệ sinh, còn việc có bao nhiêu ký túc xá làm vậy, Tiêu Vũ Hiết cũng không chú ý được.


Mặt trời chậm rãi đi xuống, gió lạnh lùa khắp hành lang, bốn người chờ một lát rồi đi mở cửa thông khí, sau đó tới gần cầu thang tán phét, Tiêu Vũ Hiết cũng nhờ đó mà biết được nick name của ba người còn lại.


Đồng đội của bạn đã đạt được một manh mối.


Nhắc nhở của trò chơi đột nhiên vang lên, trong lòng Tiêu Vũ Hiết kinh ngạc, tầm mắt hơi đổi. Cô mở ra màn hình nhiệm vụ mà chỉ có mình mới nhìn thấy, Tiến độ nhiệm vụ đã lên được 5%.


"Manh mối tôi đạt được là..." Trong đầu bất ngờ vang lên thanh tâm của Thẩm tiên sinh: "Phó hiệu trưởng năm nay mới nhậm chức, đã đề bạt một thân tín."


Thân phận của Thẩm tiên sinh là giảng viên nên có thể biết về tình huống biến động của nhân viên trong trường. Chỉ một câu đơn giản như vậy mà tăng 5% tiến độ, có thể thấy được tin tức ẩn hàm trong đó không đơn giản. Tiêu Vũ Hiết - người không thu hoạch được gì - nhất thời cảm thấy mình chỉ là kẻ vướng bận.


Trước mắt đúng lúc là thời cơ tốt để giao lưu, cô tập trung nghe ba cô gái tán gẫu một lát rồi làm bộ vô tình chen vào nói: "Nói đến trường học của chúng ta, các cậu nghe qua lời đồn gần đây nhất chưa?"


"Cậu nói là..." Tóc Ngắn lộ ra vẻ mặt đã tỏ tường rồi, liếc mắt sang cầu thang lầu hai, nhỏ giọng nói: "Chúc Tiểu Ngọc? Tớ vẫn luôn cảm thấy cô ta có chút điên điên khùng khùng."


"Ồ, cô ta, thế thì có gì lạ." Cô gái Tiểu Huyên tóc dài cười nhạo, ngón tay cuộn lại mấy lọn tóc của mình, trợn trắng mắt: "Hôm trước cô ta còn bảo là không sống được nữa, muốn nhảy lầu, thế mà  hôm nay vẫn còn sống tốt đấy thôi. Kẻ muốn tự sát thật thì chẳng bao giờ nói mình muốn chết, nhưng cái loại năm lần bảy lượt lôi cái chết ra để nói thì cũng chỉ thế thôi, uy hiếp ai chứ."


Bạn đạt được 1 manh mối.


Vậy cũng được hả?


Tiêu Vũ Hiết nỗ lực kìm nén sự vui mừng và kích động, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói tiếp: "Đừng nói là cô ta muốn uy hiếp cái ...cái..."


"Bạn trai cô ta chứ ai," Tiểu Huyên thuận miệng nói tiếp


"Tớ coi thường nhất là loại người như thế, nói là bạn trai, ai mà không biết cô ta là kẻ thứ ba, người ta đã có đứa con hai tuổi rồi còn cặp bồ, làm mất mặt cả khoa chúng ta. Cô ta còn là sinh viên đấy, thế mà chẳng có chút sĩ diện nào cả"


"Được rồi, ít nói vài câu đi." Cô gái tóc quăn Quyển Quyển giơ tay nhìn đồng hồ, mở miệng khuyên nhủ: "Thời gian không còn sớm, chúng mình đi."


"Mấy ngày rồi tớ không gặp cô ta." Tiêu Vũ Hiết cũng đứng dậy theo, tiếp tục hỏi mà chưa từ bỏ ý định: "Đừng nói là cô ta đã dọn ra ngoài trường rồi đấy nhé?"


"Dọn ra ngoài trường?" Tiểu Huyên đang nổi hứng, nói còn chưa đã thèm: "Phòng trọ mà cô ta thuê ở bên ngoài đã bị vợ người ta phát hiện ra rồi, còn dám ở nữa sao, sớm về ở ký túc rồi. Ồ, bình thường chẳng phải là cậu không thích nghe những chuyện này mà, chỉ suốt ngày ngồi dán mắt vào máy tính thôi?"


"Máy tính của tớ hỏng rồi." Tiêu Vũ Hiết trả lời tự nhiên: "Gõ mật mã nhiều lần mà không vào được,  tớ đang nghi ngờ không biết có phải ký ức của mình xảy ra vấn đề gì đó rồi không."


Quyển Quyển ngừng lại bước chân.


"Đối diện ký túc xá có người sửa máy tính đấy, giá cũng OK." Cô ta chỉ nói 1 câu như vậy rồi về phòng ký túc luôn.


Tiêu Vũ Hiết nói manh mối mà mình vừa phát hiện với đồng đội, Tiến độ nhiệm vụ cũng lên tới 10%, cô cảm thấy mỹ mãn đi đánh răng tắm rửa, vắt quần áo định ngày mai định mặc lên ghế, buông màn rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Mỗi lần hô hấp, cô lại vận chuyển tâm pháp Linh Tố,  thuộc tính cảm giác dần tăng lên rồi dừng lại ở số 10, có nghĩa là cảm giác gấp 10 lần người bình thường, dù cô đã ngủ rồi, nhưng vẫn biết được động tĩnh xung quanh mình. Cũng nhờ có tâm pháp này mà trước kia, cô mới dám ngủ một mình ở dã ngoại.


Bạn đã tự nghĩ ra kỹ năng, đạt được 500 kinh nghiệm, mời bạn đặt tên kỹ năng của mình.


"Tâm pháp Linh Tố" Cô mặc niệm ở trong đầu, Linh tố nghĩa là tâm thần, đây là tâm pháp sư phụ dạy cô.


Đêm khuya 12h, người cuối cùng lên giường ngủ - Quyển Quyển – tắt đèn, ký túc xá chìm trong bóng tối yên tĩnh.


Không biết bao lâu sau, Tiêu Vũ Hiết đang nằm trên giường chợt mở mắt.


Mùa hè tiếng ve kêu rất ồn ào, nhưng lỗ tai cô nghe được âm thanh không phải ve kêu mà là tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong đêm yên tĩnh càng rõ ràng hơn: Đát, đát, đát, đát.


Tiêu Vũ Hiết lấy ra di động dưới gối, 3h50', sao lúc này mà vẫn có người đi lại ở bên ngoài nhỉ? Tiếng bước chân không bình thường mà như là cố ý giảm nhẹ, nếu không vận hành tâm pháp Linh Tố trong khi ngủ thì cô cũng sẽ không nghe thấy được.


Có chuyện lạ, cô nhẹ nhàng xoay người xuống giường, thay quần áo vận động đã chuẩn bị sẵn trên lưng ghế dựa, buộc tóc lên, theo ánh trăng sáng tiến vào phòng, tiện tay lấy một đoạn áo sơ mi màu đen che mặt lại.


Bạn chế tạo trang bị khăn tam giác che mặt, đạt được 100 kinh nghiệm.


Tiếng bước chân nhẹ lúc có lúc không, Tiêu Vũ Hiết đẩy cửa sổ ra, đề khí nhảy xuống sân thượng, thân thể cơ hồ song song với mặt đất, mũi chân nhẹ điểm vách tường, chỉ trong nháy mắt, cô giống một con chim yến, rơi trên mặt đất rồi lăn một vòng vào cạnh bụi cỏ mà không phát ra chút âm thanh nào.


Bạn đã lĩnh ngộ kỹ năng cơ sở khinh công, bạn đạt được 100 kinh nghiệm.


Trong vườn trường có camera nhưng trước kia Tiêu Vũ Hiết chưa từng có kinh nghiệm theo dõi, cũng không biết cách né tránh camera, cô đứng tại chỗ, trong lòng e ngại. Nghe tiếng ve kêu cách bụi cỏ khoảng 10cm, cô giấu gấu quần vào giày thể thao, rụt cổ lại, cố gắng cảm nhận vị trí của cửa ký túc xá ở xa xa. Lát sau, một hơi thở xuất hiện ở khu vực đó, đang rời khỏi khu dạy học.


Tiêu Vũ Hiết cố gắng theo dõi đối phương trong bóng tối, nhưng tay chân cô hơi vụng về, trước mặt là trung tâm vườn trường trống trải, không có bóng cây có thể che lấp thân hình. Tiêu Vũ Hiết ưu tiên che giấu vị trí bản thân, chỉ đành trơ mắt cảm nhận hơi thở kia thoát ly phạm vi cảm giác của mình.


Tiêu Vũ Hiết không động đậy, mới ba giờ đêm mà người này đã rời khỏi ký túc, có thể thấy được cô ta không muốn cho người khác chú ý, trước hừng đông, cô ta nhất định sẽ trở về, mà Tiêu Vũ Hiết thì chỉ cần nhìn mặt của cô ta để xác nhận thân thận thôi.


Ánh trăng dần chuyển qua bên kia ký túc, bóng tầng trệt hoàn toàn bao lại cô, Tiêu Vũ Hiết dần dần thả lỏng cảnh giác – lần đầu tiên cô theo dõi người sống, thỉnh thoảng lại cảm giác một chút, cô dồn nhiều lực chú ý hơn vào việc thu hoạch manh mối nhiệm vụ hôm trước.


Tiếng ve kêu không biết lúc nào bỗng ngừng lại.


Bóng tối yên tĩnh đáng sợ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất