Chương 1
Tôi trở về ký túc, nằm trằn trọc mãi không ngủ được.
Đến 1 giờ sáng, tôi lướt thấy cô ấy vừa đăng bài mới trên Tiểu Hồng Thư. Là bài kêu gọi tuyển thành viên cho CLB.
Tôi để ý thấy địa chỉ IP hiển thị là Hà Bắc.
Mà tôi nhớ rõ, quê cô ấy là ở Sơn Đông.
Chẳng lẽ bà cô ấy mất ở Hà Bắc?
Tôi chụp màn hình bài viết, gửi cho cô ấy, hỏi: "Khi nào quê em dời sang Hà Bắc thế?"
Cô im thin thít, như thể không đọc tin nhắn.
Không trả lời dù chỉ một câu.
Yêu đến mức này rồi, mà còn không chia tay thì đúng là tự nhục.
Tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn chia tay:
"Vương Nhất Nặc, em bận rộn công việc, lúc nào cũng áo vest cà vạt. Nhưng vest là tôi mua cho em đấy. Giờ thấy tôi - một sinh viên thường - không xứng với phó bộ như em? Ok. Trả lại số tiền em từng mượn tôi, chia tay. Còn cái balo của em để chỗ tôi, mai tôi trả. Từ nay không gặp lại."
Ai ngờ tin vừa gửi chưa đầy một phút, cô ấy rep ngay:
"Bao giờ em mượn anh tiền?"
Tôi đáp:
"Lúc em mua điện thoại mới, em mượn. Lúc CLB thiếu kinh phí, em mượn. Mua vest, em cũng mượn. Hay giờ em quên sạch rồi?"
Nhắn xong, cô lại giả mù tịt, im lặng.
Sáng hôm sau gặp mặt, tôi mới hiểu tại sao cô lại nói "không nợ tôi đồng nào".
Lý do nghe xong suýt làm tôi tức ngất.
Cô ấy bảo: tiền tôi chuyển cho cô ấy trước đây đều là "quà tặng vô điều kiện".
Vì hầu hết những lần tôi chuyển tiền đều rơi vào dịp đặc biệt: Valentine, Tết Tây...
Mà số tiền chuyển khoản toàn là kiểu "có ý nghĩa tình cảm": 5200, 1314...
Với mấy con số kiểu đó, luật pháp không coi là cho vay.
Cay hơn, sau mỗi lần tôi chuyển tiền, cô đều reply: “Cảm ơn quà của anh yêu.”
Còn những lúc không phải dịp gì, mà tôi gửi tiền lớn — thì cô ấy từ chối không nhận.
Tôi bật cười lạnh, nhìn cô ta:
"Chả trách, lúc cần mượn tiền em toàn nói miệng, chưa bao giờ để lại chứng cứ trên tin nhắn. Em thành người như này từ bao giờ thế?"
Cô ta ngẩng đầu, đắc ý nói:
"Em thông minh từ đầu rồi, anh không biết à?"
Tôi nghĩ bụng: một người mà đăng story còn quên chặn chính chủ...
Một người nói dối rằng về quê vì bà mất, nhưng lại đăng bài lòi địa chỉ IP...
Một người mà khi nói dối còn ấp a ấp úng…
Thì đâu thể gọi là thông minh?
Huống hồ lúc mới quen tôi, cô còn ngơ ngơ như gà con.
Từ sau khi làm phó bộ, liên tục mượn tiền, biến tôi thành “ngân hàng miễn phí” — chắc chắn có người đứng sau giật dây.
Nghĩ tới đây, tôi giả vờ bỏ cuộc, bảo cô ấy chờ tôi chút.
Tôi lên ký túc, lấy cái balo của cô để lại, bật một chiếc bút ghi âm bluetooth, giấu vào trong một gói băng vệ sinh trong túi rồi trả lại cô.
Đưa balo cho cô, tôi giả vờ tiếc nuối:
“Chúc em hạnh phúc.”
Cô ấy cầm balo, quay lưng đi thẳng, không buồn ngoái lại.
Tối hôm đó, từ bút ghi âm truyền về điện thoại tôi — là tiếng rên rỉ nam nữ không thể lọt tai hơn.