Chương 2
Tôi thực sự không có ý định theo dõi cô ấy.
Ai ngờ đâu, ngay tối hôm đó, cô đã tay trong tay với một thằng con trai bước vào khách sạn gần cổng bắc trường.
Tôi đứng ngoài khách sạn, kết nối bluetooth lại với bút ghi âm.
Người đi cùng cô ấy là Thạch Đông Minh — trưởng ban truyền thông hội sinh viên.
Nói đi cũng phải nói lại — trưởng ban và phó ban gặp nhau ban đêm ở khách sạn “bàn công việc” thì cũng chẳng khác gì diễn viên nam – diễn viên nữ hẹn nhau luyện kịch bản lúc nửa đêm.
Nghe thì không có gì, nhưng có bản ghi âm thì chuyện lại khác.
Nội dung không thể miêu tả, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nghe hết.
Chắc lúc đó Thạch Đông Minh đã vào “giai đoạn ngộ đạo”, giọng dạy đời rõ ràng:
“Bây giờ em chưa thể chia tay nó.”
“Tại sao chứ? Hơn nữa là nó đòi chia tay, đâu phải em?”
“Tôi có ba điểm muốn nói. Một: CLB ta vẫn thiếu kinh phí, em là phó bộ phải chủ động đi mượn tiền từ nó; Hai: Mọi chỉ đạo từ trên phải thực hiện — có thể làm thì làm, không thể làm cũng phải tìm cách mà làm; Ba: Tôi thích em thật, nhưng tôi phải phục tùng lợi ích toàn cục. Em hiểu chứ?”
“Nhưng em chia tay nó rồi mà…”
“Là nó nói chia tay chứ em chưa nói, đúng không? Người yêu giận nhau là chuyện bình thường. Em quay lại năn nỉ nó đi, nhận lỗi vào. Không được thì mặc váy mỏng, đeo vớ lưới tới dụ nó. Đàn ông ấy mà — thấy vớ lưới là não ngừng hoạt động, hiểu chưa?”
“Em hiểu rồi… Anh không yêu em thật đúng không? Mấy lời trước đều là giả…”
“Anh thề với trời, anh yêu em thật. Có điều anh lấy Tào Tháo làm gương suốt đời, sở thích của Tào Tháo là sở thích của anh — hiểu chứ?”
“Em không hiểu!”
“Không hiểu cũng phải hiểu. Đây là nhiệm vụ tổ chức giao cho em. Em quên em được làm phó bộ là nhờ ai à? Không phải anh đi cửa sau cho em à? Miễn là em làm tròn nhiệm vụ, sau này anh lên phó chủ tịch hội sinh viên, chức trưởng ban này sẽ dành cho em. Em biết chưa?”
“…Biết rồi… Em sẽ quay lại tìm nó, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ…”
“Tốt. Lần sau hai đứa ngủ với nhau nhớ quay clip gửi anh.”
...
Tôi nghe mà muốn nôn.
Lưu ngay bản ghi âm, rồi tôi chạy thẳng đến khách sạn bên cạnh.
Hỏi lễ tân xem Thạch Đông Minh ở phòng nào, rồi giả làm shipper, gõ cửa.
Vừa bước vào phòng, tôi rút điện thoại ra tách tách tách quay một tràng.
Vương Nhất Nặc thấy tôi, hoảng loạn kéo chăn che ngực lại.
Tôi nhìn cô ta, cười khẩy:
“Giả gì nữa? Cơ thể này chẳng lạ gì. Tôi chỉ không ngờ là hóa ra cô dùng chính mình làm bàn đạp giúp thằng trưởng ban thăng chức, rồi lên làm phó ban?”
Thạch Đông Minh bước lại gần, gằn giọng:
“Cậu biết tôi là trưởng ban, còn dám nói chuyện với cô ấy kiểu đó à?”
Tôi bật cười, cúi đầu nhìn xuống chỗ giữa hai chân hắn, rồi tung một cú đá như trời giáng:
“Trưởng ban cái mẹ mày ấy! Dám cắm sừng ông à, thằng tồi!”
Tôi đá liên tục, đến khi Thạch Đông Minh co quắp dưới đất như con tôm, giật giật từng đợt.
Hắn đau đến độ gào lên với Nhất Nặc trên giường:
“Gọi... gọi công an đi!”
Tôi phẩy tay:
“Khoan đã.”
Tôi kê điện thoại lên bàn trà, bật camera, rồi thong thả bước lại.
Chân hắn giật loạn, không ngừng đập vào cổ chân tôi.
Tôi nghiêng đầu, nhìn vào ống kính:
“Có video làm bằng chứng — mày đá tao mấy cái rồi đấy nhé. Gọi công an cũng được, gọi hết đi, để mọi người biết là ‘trái châu’ của trưởng ban bị tao nện nát.”
Thạch Đông Minh sững lại, liền lật người ngăn Nhất Nặc gọi cảnh sát.
Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt hắn:
“Cái CLB chó chết của tụi mày, học hành thì chẳng thấy đâu, mà cái thói hống hách thì y chang mấy lão quan tham. Tao cảnh báo: sau này thấy tao thì đi đường vòng, hiểu chưa? Còn Vương Nhất Nặc — trong hai ngày trả hết tiền mày nợ tao. Không thì đừng trách tao ra tay không nể tình.”
Nói xong, tôi rời khỏi đó.
Nhưng không ngờ rằng… đánh một thằng trưởng ban, là chọc giận luôn cả chủ tịch hội sinh viên.
Chúng nó đoàn kết thật.
Kéo nguyên hội ra xử tôi.
Nhưng không sao.
Gió càng lớn, cá càng quý.
Chuyện càng to, tôi càng hứng thú.
Hốt trọn đám “quý tộc sinh viên” tự cho mình là bố đời — chính là mục tiêu tôi đang theo đuổi.