Trừng Trị Hội Sinh Viên Rác Rưởi

Chương 3

Chương 3
Tôi sao lưu toàn bộ đoạn ghi âm, viết thêm một lá đơn tố cáo, gửi thẳng đến văn phòng Đoàn trường.
Thạch Đông Minh đưa Vương Nhất Nặc lên phó ban — bản chất là đổi tình lấy quyền.
Chuyện thối nát thế này, nhà trường không thể không xử lý.
Trưởng ban, phó ban gì — dẹp hết!
Nhưng nằm mơ tôi cũng không ngờ — hai đứa đó không sao cả.
Ngược lại, chủ tịch hội sinh viên tên Mạc Hùng lại hẹn gặp tôi, nói là mời tôi đi ăn.
Không ăn thì phí — vừa nghe đến “đi ăn”, bụng tôi đã sôi lên rồi.
Địa điểm là khách sạn Học Phủ.
Tới nơi thì không ngoài dự đoán — ngoài Mạc Hùng, còn có cả Thạch Đông Minh và Vương Nhất Nặc.
Tôi thầm cười lạnh. Hóa ra là đến đây để thuyết phục tôi tha cho hai đứa kia?
Chắc là kiểu "nói chuyện tử tế trước, dằn mặt sau"?
Kệ. Tôi chơi hết.
Người tới thì tôi tiếp, nước tới thì tôi chắn.
Tôi tìm chỗ ngồi, thả người xuống ghế, hỏi ngay:
“Sao lâu thế? Đói lắm rồi.”
Mạc Hùng sững người, có vẻ không nghĩ câu đầu tiên tôi nói lại là như thế.
Hắn quay sang Thạch Đông Minh:
“Tiểu Minh, đi giục phục vụ chút, xem món chúng ta gọi đã chuẩn bị tới đâu rồi.”
Nghe tới câu “chuẩn bị tới đâu rồi”, tôi suýt phun cả ngụm trà ra ngoài.
Tôi cạn lời. Bọn này đúng là nhập vai cán bộ không lối thoát.
Mạc Hùng thấy tôi cười, hỏi:
“Cậu cười gì?”
Tôi đáp:
“Không có gì, chỉ là... tự nhiên buồn cười.”
Ánh mắt hắn thoáng sắc lạnh, rồi lại trở về nụ cười xã giao:
“Thế này nhé, vào chuyện chính luôn. Tôi đọc đơn tố cáo của cậu rồi. Nhưng Thạch trưởng ban sẽ không sao, Vương phó ban cũng không sao. Vụ này tôi đã dàn xếp xong rồi.”
Ồ, ra là trò của anh à?
Lúc đó nhân viên phục vụ mang món cá nướng lên.
Tôi gắp một miếng, trời ơi ngon thật.
“Không sao, anh dàn xếp rồi thì tôi tiếp tục khiếu nại lên cấp trên. Anh không thể chặn mãi được đúng không?”
Mặt Mạc Hùng xanh như tàu lá.
Hắn gằn giọng:
“Tôi đã dặn trước với thầy cô ở Đoàn rồi. Hai đứa nó là người yêu. Hiểu chưa? Dù cậu khiếu nại tiếp, chúng nó cứ khai là đang yêu nhau. Cùng lắm tôi cho Thạch Đông Minh xuống chức, rồi đẩy Vương Nhất Nặc lên thay. Còn cậu? Cậu chẳng làm gì được.”
Tôi gật gù, ra hiệu hắn nói tiếp.
Dù sao tôi cũng đói, nên tranh thủ ăn trước đã.
Cả bữa, hắn nói gì tôi cũng "ừ, đúng", "à, ra vậy", "nghe hay đấy".
Chờ tôi ăn xong, tiêu hóa ổn định rồi, tôi đứng dậy, lau miệng, quay sang hắn:
“Muốn tôi xin lỗi tụi nó? Vì nể mặt anh? Nể mặt cái đầu gối anh ấy. Nhảm nhí!”
Mặt Mạc Hùng tức đến phồng cả má.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!”
Rồi bảo tôi “chờ đấy”.
Tôi cười:
“Tôi thì không chờ được đâu, anh có chiêu gì thì xài nhanh đi. Không có gì nữa thì tôi về trước.”
Không ngờ, Mạc Hùng “ra đòn” nhanh thật.
Chưa tới ba ngày, tôi nhận được ba “món quà lớn”.
Món quà đầu tiên: Ban quản lý ký túc xá của hội sinh viên đột ngột tổ chức kiểm tra vệ sinh.
Họ nói chỗ ngủ của tôi quá bừa bộn, rồi dán hình ảnh “gương xấu” của tôi lên bảng thông báo tầng 1 tòa nhà hành chính.
Món quà thứ hai: Ban kỷ luật của hội sinh viên tố tôi “thiếu ý thức”, chơi điện thoại trong buổi học chính trị hàng tháng.
Kết quả: tôi bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên dằn mặt.
Hai món này... nói thật chẳng xi nhê.
Tôi chả buồn quan tâm.
Nhưng món quà thứ ba — thực sự khiến tôi câm nín.
Vương Nhất Nặc đăng một video lên Tiktok.
Nội dung: tố bị quấy rối tình dục.
Nói chung là như vầy:
“Tôi đang đi dạo trong khuôn viên trường, thì có một người đàn ông cứ bám theo, ánh mắt cực kỳ ghê tởm. Dù tôi đã quay mặt đi, né tránh, nhưng anh ta vẫn tìm cách tiếp cận từ phía trước, nhìn chằm chằm không chớp mắt... Tôi cố lắm mới thoát được, định vào thư viện để tránh, nhưng tên bệnh hoạn đó lại nâng áo lên... Giữa ban ngày ban mặt mà dám quấy rối. Con gái tụi tôi thật sự quá khổ rồi!”
Kèm theo đó là một bức ảnh — rõ ràng là bóng lưng của tôi.
Tôi muốn nghẹt thở.
Cô ta còn “tụi con gái” nữa chứ. Một con tiểu tam đầy mùi quan chức, lại dám đại diện cho toàn thể nữ sinh?
Mặt mũi đâu mà dày vậy?
Video đó có hơn 600 ngàn lượt thích, 50 ngàn bình luận — toàn là chửi tôi.
Thậm chí có người còn khui ra cả tên thật, địa chỉ nhà tôi.
Có bình luận nguyền rủa cả nhà tôi chết không toàn thây.
Trước làn sóng công kích kinh hoàng đó, tôi im lặng.
Nhưng tôi im — không có nghĩa là người khác im.
Điện thoại tôi bị gọi đến nổ máy.
Cuối cùng tôi buộc phải tắt nguồn, rồi đi làm lại sim mới.
Tôi nghĩ bụng: quả thật là sức mạnh số đông không thể xem thường.
Mấy ngày nay tôi cũng không rảnh rang gì. Nhưng làm gì cũng không nhanh bằng cả đám người.
Dù sao thì… tôi cũng chuẩn bị gần xong rồi.
Muốn dìm tôi? Ép tôi “biến mất khỏi xã hội”?
Các người cứ chờ đấy mà khóc cho sướng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất