Chương 5
Mạc Hùng cười toe toét nhìn tôi:
"Ấy chà, đây chẳng phải “chàng trai đội nón xanh" hay sao? Cậu còn rảnh làm hẳn file PPT rồi đăng lên group trường nữa cơ đấy. Trừ việc tự khẳng định mình là con rùa to xác, cậu còn chứng minh được gì? À đúng rồi, chứng minh tôi có bản lĩnh! Với cô Triệu đàm phán sao rồi? Có phải đang chuẩn bị làm thêm một bản PPT để “đính chính” không?"
Tôi nhìn hắn, thản nhiên đáp:
"Tôi nói chuyện với cô Triệu xong rồi. Giờ chỉ đợi cậu — chủ tịch hội sinh viên — bị gỡ chức thôi. Cứ chờ xem nhé."
Hắn cười to hơn, mặt đầy kiêu ngạo:
"Cậu biết quái gì về quan hệ của tôi với cô Triệu mà dám mơ chuyện đó? Muốn gỡ chức tôi à, chi bằng tôi nhường luôn chức chủ tịch cho cậu, ha? Một con cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga? Mắc cười!"
Tôi chẳng thèm chấp loại người đầu óc toàn phân phía dưới.
Huýt sáo một điệu, tôi quay lưng về ký túc.
Khoảng một tiếng sau, Mạc Hùng gọi điện cho tôi, muốn gặp mặt nói chuyện.
Tôi thẳng thừng: Biến. Không có gì để nói hết.
Rồi cúp máy.
Tôi đoán cô Triệu đã báo cho hắn biết những gì tôi nói. Nhưng cô ta vẫn chưa chắc tôi có nắm được điểm yếu của mình hay không, nên sai Mạc Hùng ra thăm dò.
Mà tôi, rõ ràng phải im lặng tuyệt đối.
Tôi đã nói cho cô ta 24 tiếng để kéo Mạc Hùng khỏi ghế chủ tịch. Nếu sau 24 tiếng mà hắn còn ngồi đó, tôi sẽ cho họ “một cú sốc tinh thần nhẹ nhàng”.
Trong lúc lục lọi tài khoản QQ của Vương Nhất Nặc, tôi đã phát hiện mối quan hệ mờ ám giữa Mạc Hùng và cô Triệu.
Tôi lần theo manh mối, vào một đêm trời tối không trăng, lặng lẽ ngắt cầu dao dãy giảng đường rồi đột nhập vào văn phòng cô Triệu.
Bật laptop của cô ta lên, tôi kết nối mạng bằng 4G của điện thoại, truy quét sạch dữ liệu riêng tư.
Thông tin quan trọng nhất tôi tìm được chính là — cô Triệu đang tằng tịu với viện trưởng Chu của trường.
Mạc Hùng mà được chống lưng mạnh như vậy, chẳng trách hắn kiêu ngạo đến thế. Một trợ giảng nhỏ lẻ không đủ sức nâng hắn lên, phải có viện trưởng đứng sau.
Viện trưởng Chu, người ai cũng nghĩ đạo mạo, hóa ra là một ông già chơi bời có tiếng.
Tôi copy sạch toàn bộ tin nhắn giữa hai người, tiện thể crack luôn tài khoản WeChat của lão Chu.
Nếu họ không nghe lời, tôi đã có sẵn chín chiêu độc để trị.
Chín chiêu, đủ khiến họ sống dở chết dở!
Một ngày trôi qua.
Không có bất kỳ thông báo nào về việc Mạc Hùng từ chức.
Vậy là không thể trách tôi được nữa.
Tôi lại đi tìm cô Triệu:
"Sao? Lời em nói hôm qua cô không coi ra gì à?"
Cô ta giận đến nghiến răng, gào lên:
"Mày là cái thá gì mà dám uy hiếp giáo viên?!"
Tôi nhẹ nhàng gửi một ảnh chụp màn hình tin nhắn “tình cảm” giữa cô ta với viện trưởng Chu vào máy cô.
Rồi khẽ nói:
"Cô Triệu, cô không muốn chồng cô biết chuyện cô thuê phòng với viện trưởng, đúng không?"
Sắc mặt cô ta tái mét:
"M-m-mày…"
"Đừng “mày mày mày” nữa. Em thì là gì chứ? Cô định báo công an à? Đây, điện thoại đây, số 110 là gì ấy nhỉ, để em bấm hộ cô luôn?"
Cô ta ngồi phịch xuống ghế, cứng họng.
Sau đó, có vẻ biết mình bị dồn vào chân tường, cô ta hỏi:
"Vậy… cậu muốn giải quyết riêng như thế nào?"
Tôi cười:
"Rất đơn giản. Bắt Mạc Hùng từ chức, đến phòng phát thanh công khai gọi em ba tiếng "nghĩa phụ", em sẽ tha."
Thêm nữa, Vương Nhất Nặc phải lên Tiktok xin lỗi công khai, đính chính mọi tin bịa đặt và trả lại số tiền cô ta mượn.
Nếu làm được hết, tôi coi như bỏ qua.
Cô Triệu suy nghĩ chưa đầy một phút, gật đầu:
"Được! Nhưng nếu cậu dám tung chuyện riêng của tôi ra ngoài, tôi đảm bảo đời cậu coi như xong!"