Trừng Trị Hội Sinh Viên Rác Rưởi

Chương 6

Chương 6
Cô Triệu hành động rất nhanh.
Chưa đầy ba ngày sau, thông báo về việc Mạc Hùng từ chức được phát đi.
Vương Nhất Nặc cũng lên Tiktok quay một video nhỏ, xin lỗi công khai và nói rõ sự thật.
Về khoản nợ, cô ta nói sẽ trả góp vì tiền sinh hoạt không đủ. Thấy thái độ có vẻ ổn, tôi cũng đồng ý cho cô ta trả dần.
Chỉ còn một chuyện chưa xong — việc Mạc Hùng phải công khai gọi tôi là “nghĩa phụ” trên loa phát thanh trường.
Đúng lúc tôi định gọi cho cô Triệu nhắc nhở, thì Mạc Hùng tự tìm đến.
Hắn đứng đó, mặt mày xám xịt, châm điếu thuốc, trầm giọng nói:
"Tôi đến để…"
Tôi cắt ngang:
"Sao giờ còn chưa ra phòng phát thanh gọi tôi “nghĩa phụ”?"
Hắn nói đã ra đó rồi, nhưng... không thể mở miệng nổi.
Tôi bực:
"Thế còn nói gì nữa? Cút!"
Mạc Hùng nghiến răng, cố nén giận:
"Làm người thì nên để lại chút đường lui. Cậu không hiểu điều đó à? Sao phải dồn nhau đến đường cùng?"
Tôi nhướn mày:
"Để lại đường lui?"
Cô ta chia tay tôi chưa bao lâu, cậu đã chơi trò “khiêu khích biến thái” để chọc tôi tức? Còn sai cô ta quay video bôi nhọ tôi khiến tôi suýt “toang”?
Video thì bịa đặt, mà khi quay, cô ta đeo vòng cổ chó là ý tưởng của cậu phải không?
Tôi còn từng coi cô ta là người yêu, còn cậu thì xem cô ta như chó — chỉ để sỉ nhục tôi?
Mạc Hùng cười gian:
"Ha, không ngờ cậu phát hiện ra thật…"
Tôi không để hắn nói tiếp, tiếp tục vạch tội:
"Rồi sao? Còn sai người moi móc lỗi của tôi, bêu tên tôi ở bảng tin? Dọa ghi tôi vào hồ sơ sinh viên?"
Bây giờ mới biết "làm người nên để đường lui"?
Muộn rồi!
"Tôi cho cậu đúng 60 giây để quyết định. Có ra phòng phát thanh gọi tôi “nghĩa phụ” hay không? Không thì đừng trách tôi ra tay nặng."
Mạc Hùng tức đến sôi máu, lao lên định đánh tôi.
Tôi đá cho hắn ngã dúi dụi.
Nằm dưới đất, hắn vẫn gồng cổ nói:
"Không đi!"
Tốt.
Cứ cứng đi. Để xem ngày mai mày còn cứng được nữa không.
Tối hôm đó, tôi canh lúc mấy ông bà trung niên trong trường đã đi ngủ.
Lặng lẽ dùng chiếc điện thoại dự phòng, đăng nhập vào tài khoản WeChat của viện trưởng Chu.
Tôi chọn một group trong danh bạ của ông ta tên là "Liên lạc các viện trưởng chuyên ngành toàn quốc", rồi gửi một tin nhắn:
"Triệu Hồng à, anh nhớ em quá… Ngực em trắng thật đó ~ 🌹"
Triệu Hồng chính là cô Triệu, cố vấn học tập – trợ giảng của khoa chúng tôi.
Nhấn gửi xong, tôi lập tức đăng xuất khỏi tài khoản viện trưởng.
Tôi đoán không nhầm thì sau chuyện này, ông Chu sẽ giải thích rằng bị hack nick.
Nghe thì buồn cười đấy, nhưng thực ra là thật.
Và theo lẽ thường, sau khi phát hiện tin nhắn "tai nạn", ông ta nhất định sẽ tìm cô Triệu để hỏi chuyện.
Mà với tính cách của cô Triệu, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là gọi cho tôi – chứ không báo công an đâu.
Vì... mất mặt lắm.
Dù sao hai người họ cũng là “nhân vật có địa vị” trong trường.
Đúng như tôi đoán.
Chưa đầy 20 phút sau, cô Triệu gọi đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất