Chương 1
Đây là một thế giới đặc biệt, nơi mọi người có thể đến Tòa phán xét để phán định nhân quả, luân hồi, tiền kiếp và hậu kiếp.
Mẹ tôi bị lôi từ sòng mạt chược đến tòa. Vừa nhìn thấy tôi, bà ấy gần như ngất lịm, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ. Có lẽ bà không thể tin nổi con gái ruột lại muốn hãm hại mình.
“Hạ Phi, con có ý gì đây?! Bố con mất sớm, là một tay mẹ vất vả nuôi con khôn lớn. Thế mà giờ con lại muốn ra tay giết mẹ sao?!”
Mẹ gần như ngã quỵ, run rẩy nhìn tôi.
“Phi Phi à, mau xuống đây! Tòa phán xét không có mắt đâu, nếu con có mệnh hệ gì, mẹ cũng không muốn sống nữa! Mẹ không cần con nuôi, nhưng ít nhất con phải học hành cho đàng hoàng để rạng danh tổ tông, để sống hạnh phúc. Mẹ chết không sao, nhưng con nhất định không được có chuyện gì!”
Những lời mẹ nói nghe não ruột, khiến tất cả những người có mặt đều cảm động, thán phục tình mẫu tử cao cả ấy. So với mẹ, tôi như một đứa con bất hiếu, không hiểu nỗi khổ của mẹ mà còn vì chút lợi lộc cá nhân mà muốn hãm hại bà.
Nhưng họ đâu biết, tôi đã sống lại. Những bi kịch ở kiếp trước vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi chưa bao giờ biết rằng mẹ không chỉ không yêu thương tôi, mà còn hận tôi đến thế…
Thấy ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của tôi, mọi người bắt đầu buông những lời cay nghiệt nhất.
“Con bé này muốn giết bà thì cứ để nó giết đi! Lớn tướng rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả. Trên đời này không ai tốt với mày bằng mẹ mày đâu! Cái đồ bạc tình bạc nghĩa, đợi Tòa tuyên án xong rồi hối hận thì cũng muộn!”
“Đằng nào con nhỏ này cũng chết chắc. Loại người này dù có vào đại học cũng là mầm họa, ai biết lúc nào nổi điên lên lại giết bạn cùng phòng?”
“Đến mẹ ruột còn ra tay được thì con ả Hạ Phi này đáng đời bị xóa sổ, kiếp sau đầu thai làm súc vật!”
“Nhìn mẹ nó khóc ghê chưa kìa, mà con Hạ Phi này chẳng thèm chớp mắt. Nghe nói ngày xưa bố nó cũng vì bảo vệ nó mà chết đấy.”
“Một người phụ nữ một mình nuôi con lớn khôn thì khổ cực thế nào. Thế mà lại nuôi ra một đứa tâm địa đen tối! Chết đi cho rồi!”
“Đúng là sao chổi mà…”
Giọng của quan phán xét vang lên từ màn hình lớn, uy nghiêm và trang trọng: “Hạ Phi, cô có chắc muốn khởi tố mẹ mình không? Một khi phiên tòa bắt đầu, sẽ không ai được phép thay đổi quyết định.”
“Tôi chắc chắn.”
Lần này, tôi đã kìm nén được đôi tay đang run rẩy, bình tĩnh trả lời.
Mẹ trợn tròn mắt, giật lấy tay áo tôi, khuôn mặt đầy vẻ căm phẫn: “Hạ Phi, con điên thật rồi! Mấy năm nay mẹ vì con mà không đi bước nữa, rồi già đi. Thế mà giờ con lại độc ác thế này! Con không phải là người!”
Nhìn vẻ mặt đó của mẹ, tôi không thể nói gì. Mẹ đang sợ tôi kiện thành công, hay là đang lo cho tôi? Tôi nghĩ là vế trước.
Vì vậy, mặc cho những lời chỉ trích, tôi vẫn kiên định trả lời: “Đúng vậy!”
“Thôi chị ơi, chị đừng khuyên nữa. Loại người này không chết cũng sẽ làm hại xã hội. Chị còn trẻ, nhận nuôi một đứa khác còn tốt hơn con Hạ Phi.”
“Đúng đấy ạ, cháu là bạn học của Hạ Phi, nó nổi tiếng là đứa bị cả lớp ghét. Không ai thích nó cả…”
“Nếu dì không muốn nuôi nữa, cháu làm con nuôi dì nhé! Cháu là Lý Phi, chỉ khác Hạ Phi một chữ thôi, nhưng tam quan của cháu lại rất chuẩn và cháu học cũng giỏi nữa, haha.”
“Tôi có một thắc mắc. Có khi nào Hạ Phi biết mình không đỗ đại học nên buông thả, nổi điên ở đây không? Chắc lần sau lại kiện cả lớp ra tòa quá…”
…