Chương 5
Sau khi phân lớp xong, cả lớp tổ chức một buổi họp phụ huynh. Mẹ không thèm xin phép giáo viên mà cứ thế xông lên bục giảng phát biểu.
“Tôi muốn nói vài lời. Con gái tôi cần phải học hành cho tử tế, mọi người thấy nó nỗ lực thế nào rồi đấy. Cho nên, mấy đứa học dốt, đầu gấu thì đừng có bén mảng lại gần nó. Con gái cũng không được, ai biết được chúng mày ẩn chứa mưu đồ xấu xa gì?”
Ngay khi mẹ dứt lời, mặt tôi tái mét. Tất cả học sinh và phụ huynh đều nhìn tôi với ánh mắt chế giễu, mỉa mai.
“Người này buồn cười thật, trong lớp cũng có người học giỏi hơn con bé mà, cứ tưởng mình là nhất.”
“Mẹ nó nói gì vớ vẩn thế, cứ nghĩ con gái mình là của hiếm à? Vừa xấu xí lại không có tự nhận thức, ai mà thèm chơi với nó?!”
Nhất thời, những lời ác ý cứ văng vẳng bên tai tôi. Nước mắt gần như tuôn ra, tôi nhìn mẹ: “Mẹ, xuống đi. Con chưa bao giờ có những suy nghĩ đó cả.”
Tôi chỉ muốn được yên tĩnh học hành thôi mà.
Nhưng mẹ hất tay tôi ra, nhìn tôi với vẻ "giận sắt không thành thép": “Con hiểu gì? Mẹ làm vậy là để dọn đường cho con thi đại học đấy. Chẳng phải con thấy bọn chúng đều vô dụng cả sao?”
“Đợi đến khi con gái mình thành đạt rồi, mấy cái đứa chó má này sẽ tự động chạy đến nịnh hót thôi.”
Mẹ nói mà không hề cố ý hạ giọng. Từ ngày đó, tôi trở thành đối tượng bị cả lớp cố tình xa lánh.
Đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng không nhịn được mà nói: “Hạ Phi, làm người đừng quá kiêu căng, con là học sinh, tôn trọng người khác là điều cơ bản.”
Có người còn nói: “Bà mẹ này mà nói được những lời khó nghe như thế thì con gái chắc chắn cũng là loại ngang ngược, khó đối phó. Tốt nhất là đừng nói chuyện với nó, kẻo bị công kích.”
Tôi ăn cơm một mình, học bài một mình.
Tôi cố tình không nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ lại đi than vãn với hàng xóm.
“Tôi hết lòng giúp con, vì nó mà suýt nữa phải đi theo nó học. Vậy mà nó không hiểu cho tôi thì thôi đi, giờ còn dở thói dỗi hờn nữa…”
“Số tôi khổ quá, giá mà lão Hạ còn sống thì tốt rồi.”
Đây là lần đầu tiên sau khi bố mất, mẹ nhắc đến ông.
Nhưng bà vẫn tiếp tục than vãn, nói tôi không chịu ăn cơm bà nấu, nói tôi chê bai bà, nên ngày nào cũng khóa chặt cửa phòng. Thậm chí còn vứt chiếc gối bà đã giặt xuống đất.
Nhưng sự thật không phải như vậy. Từ khi mẹ mê múa, đồ ăn bà nấu cứ để trong tủ cả tuần đến mốc meo là chuyện thường. Vậy mà bà vẫn cố cạo bỏ nấm mốc đi, xào lại cho tôi ăn.
Tôi từ chối, nói với mẹ: “Món ăn này đã thiu, mốc rồi. Ăn vào sẽ bị bệnh đấy.”
Ai ngờ, mẹ lập tức nổi cơn tam bành, tát một cái vào mặt tôi.
“Con hiểu gì? Ai biết được bữa cơm trong đĩa, mỗi hạt đều là sự vất vả. Mẹ cực khổ nấu cơm thì con phải ăn hết cho tử tế, ngoài kia bao nhiêu người còn không có cơm mà ăn!”
“Con muốn chống đối mẹ phải không! Tưởng mẹ không trị được con hả? Sau này con không có một đồng tiền tiêu vặt nào, tự đi mà kiếm tiền!”
Thế là, ngoài giờ học, tôi còn phải đi làm thêm. Để phòng mẹ biến phòng tôi thành phòng đánh mạt chược lần nữa, tôi luôn khóa cửa phòng bất cứ khi nào có thể.
Nhưng tôi không ngờ, đó lại là ngòi nổ cho cơn giận của mẹ.
Mẹ không nói lời nào, trong lúc tôi đang học, bà vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài. Rồi khi tôi về nhà, bà lạnh lùng nhìn tôi.
“Giỏi nhỉ, còn biết khóa cửa nữa cơ à, tính cách ghê gớm lắm à? Được thôi, đây là nhà của tôi, cút ra ngoài! Sau này tự đi mà kiếm tiền nuôi thân!”
Tôi không chịu, mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: “Đây là nhà của bố!”
Vì câu nói đó, mẹ hoàn toàn mất kiểm soát.
Bà điên cuồng túm lấy, hành hạ tôi: “Mày lấy cái tư cách gì mà nhắc đến bố mày! Nếu ngày xưa không phải vì mày muốn đi công viên giải trí, cả nhà chúng ta đâu có bị tai nạn xe chứ, mày là sao chổi!”
Nhưng mẹ ơi, mẹ quên rồi. Ngày đó rõ ràng là mẹ cãi nhau với bố trên xe, mới dẫn đến tai nạn mà.
Mặt mẹ trở nên hung tợn, bà hết lần này đến lần khác giật xé tôi: “Học hành thì có tác dụng gì? Mày nghĩ mình thông minh lắm sao? Hồi xưa mẹ không có tiền đi học, tại sao bây giờ mày lại được sống tốt như vậy, mày đã hại chết bố mày mà còn muốn rời xa mẹ…”
Vừa dứt lời, tôi đứng sững lại. Mẹ cũng sững sờ.