Chương 4
Tất cả mọi người đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ cũng trợn mắt, khóc lóc: “Ôi chao, cái này đúng là muốn lấy mạng tôi mà, đối xử tốt với con cũng thành có tội? Hay là giờ tôi đi đâm đầu vào tường chết luôn cho xong.”
“Không phải chứ, Tòa phán xét có vấn đề à? Mẹ quan tâm sức khỏe con gái, sao lại kết tội thành công?”
“Quan tâm cũng sai à? Vậy sau này tôi cho con tôi ăn rau dại mới là đúng à, haha.”
“Làm gì có chuyện đó. Đến phòng con gái đánh bài thì không đúng thật, nhưng bà mẹ này rõ ràng là quan tâm con mà. Chuyện nhỏ như con dao cứa vào mông… Phải chăng Hạ Phi có bí mật gì của quan phán xét nên mới lật ngược trắng đen thế này?”
“Cứ xem tiếp đi đã, chưa rõ ngọn ngành thì đừng vội phán xét.”
Video lại tiếp tục.
Vì mẹ nói là “lo cho sức khỏe của tôi”, nên mỗi tối bà đều đứng đợi tôi ở ngoài cổng trường. Từ chín giờ tan học đến tận mười hai giờ đêm tôi mới được về nhà.
Tắm rửa, đi ngủ cũng gần một giờ sáng. Chất lượng giấc ngủ của tôi rất tệ, đến trường thì gà gật, bị thầy cô mắng.
Tôi không thể chịu nổi nữa, đành nhấn mạnh với mẹ: “Con sắp thi rồi, chạy bộ hai tiếng này con không chịu nổi, nó chỉ làm con mệt hơn thôi.”
“Mẹ, mẹ thật sự vì con mà làm thế sao?”
Mẹ tỏ vẻ kinh ngạc, rồi giáng cho tôi một cái tát.
“Cái con bé này, sao lại nói chuyện như vậy? Mẹ đã đóng tiền rồi, rõ ràng là quan tâm sức khỏe của con nên mới bắt con chạy bộ mà, con phải đi!”
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, học hành không quan trọng, có học hay không cũng không sao cả. Nếu thầy con còn mắng con nữa thì chúng ta bỏ học!”
Mẹ hừ lạnh: “Mấy cái trường này nhận nhiều học sinh chẳng qua là để kiếm học phí thôi chứ gì? Sinh viên đại học là cái thá gì, còn chẳng bằng làm người nổi tiếng trên mạng. Sau này mẹ đưa con đi phẫu thuật thẩm mỹ, làm ngôi sao mạng xã hội!”
Nghe mẹ nói vậy, cả người tôi nổi hết da gà.
Thành tích của tôi đâu có tệ, tôi còn là học sinh giỏi trọng điểm của lớp. Rõ ràng mẹ biết tôi muốn thi đại học, muốn thoát ra khỏi nơi này. Thế mà bà cứ nói học không quan trọng. Giờ thậm chí còn muốn đưa tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ!
Lần đầu tiên, tôi chống đối bà. Tôi không chịu đến cái “đội chạy bộ” đó nữa.
Vậy là mẹ tìm đến trường, lớn tiếng tuyên truyền rằng nhà trường đã hại tôi, nói tôi bất hiếu, không nghe lời mẹ nữa. Mẹ chạy đến phòng hiệu trưởng, dọa nếu không để yên cho tôi thì sẽ tố cáo, tố giác!
Cả trường vì chuyện của tôi mà rơi vào một bầu không khí kỳ quái.
“Ôi, chính là con nhỏ đó, không biết đã nói xấu thầy cô giáo trong trường gì mà mẹ nó đòi tố cáo hiệu trưởng kìa.”
“Kinh khủng quá, đừng kết bạn với nó, không biết chừng nào bị nó đâm sau lưng cũng chẳng hay.”
“Sắp xếp lớp rồi, hi vọng nó không cùng lớp với mình.”
Đoạn video dừng lại ở đây. Cả tòa án lại rơi vào tình trạng phân cực.
“Đúng là quá đáng thật, làm vậy thì con bé sẽ bị cô lập ở trường chứ.”
“Bà mẹ nào nói gì cũng là vì con cái thôi. Bà ấy chẳng phải cũng sợ Hạ Phi bị học hành áp lực mà trầm cảm, nên mới đăng ký cho con đi chạy bộ đấy thôi.”
“Thế là có thể đến trường la lối om sòm, còn bắt Hạ Phi phải nửa đêm mới về đến nhà, cơ thể không chịu nổi à?!”
“Nhưng một mình bà ấy nuôi con đâu có dễ, chuyện nhỏ thế này thì có gì mà phải xóa sổ mẹ ruột chứ!”
“Nói cũng phải…”
Mẹ nghe vậy, cũng gật đầu: “Đúng vậy, tôi một mình vất vả thế nào, vậy mà lại sinh ra đứa con độc ác đến vậy! Hạ Phi, con đúng là máu lạnh!”
“Mẹ, mẹ còn máu lạnh hơn mà, có phải không?”
Lời tôi vừa dứt, đoạn video hồi ức thứ ba bắt đầu.