Chương 7
“Mặc kệ, tôi phải đưa con nhỏ Hạ Phi này lên hot search trước đã!”
Đã có người lôi điện thoại ra, chuẩn bị quay lại lời phát biểu của mẹ rồi đăng lên mạng. Mẹ tôi không hề né tránh, thậm chí còn cười tươi: “Lời tôi nói là thật hết, cậu thanh niên nhớ quay tôi cho đẹp vào, sau này tôi mà thành người nổi tiếng thì không thiếu phần cậu đâu đấy.”
“Dì đây trời sinh đã đẹp rồi, quay kiểu gì cũng đẹp!”
Một tràng cười khác lại vang lên.
Khi tôi tan học về nhà, tôi thấy tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Khinh bỉ, ghê tởm, kinh tởm.
Khác với thái độ lờ đi trước đây, cơn bão lần này dường như tàn khốc hơn.
Có người cố ý giẫm lên giày của tôi, cười ầm ĩ phía sau lưng. Vài nam nữ cố tình đi theo sau tôi, thỉnh thoảng giật tóc, vỗ vào cặp sách của tôi.
“Ôi chao, nhìn kìa, đây là công chúa Hạ Phi lừng danh đấy, chắc không phải như mẹ cậu nói, cậu có thai rồi đấy chứ?”
Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi như nổ tung, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài nữa. Giây tiếp theo, tôi quay đầu lại, lao vào ẩu đả với cô gái kia, giằng xé, tát người. Đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau.
Tôi gào lên: “Đừng lấy những lời vu khống không có thật đó gán ghép cho tôi!”
“Nhưng đó là mẹ cậu nói mà!”
…
Tôi trở về nhà, thấy mẹ đang ngắm bộ móng tay mới làm. Bà cười tươi nhìn tôi: “Về rồi à?”
“Mẹ đã bịa đặt tin đồn về con, vu khống con có thai, phát tán ảnh riêng tư. Mẹ, mẹ còn là con người nữa không?”
Mẹ đứng phắt dậy, gào lên giận dữ: “Mày dám nói chuyện với tao như vậy sao! Tao là mẹ mày đấy! Tao đã nói đừng có đi học nữa, bọn họ chỉ biết nghe gió nói bão thôi, mẹ làm thế cũng là vì tốt cho mày cả mà.”
Vì tốt cho tôi sao? Tôi cười lạnh.
Mẹ tiếp tục nói: “Học hành vô ích, con chỉ cần chuyển đến thành phố khác sống với mẹ thì mọi chuyện sẽ qua. Con cũng sẽ không bị bắt nạt nữa.”
“Không chần chừ gì nữa, mai mẹ sẽ đi làm thủ tục cho con nghỉ học.”
Nhưng nguồn gốc của việc tôi bị bắt nạt lại chính là do mẹ mà ra. Nước mắt tôi tuôn rơi…
Video kết thúc.
Mọi người đều ngây người. Họ không hiểu vì sao mẹ tôi lại không muốn tôi thi đại học đến vậy. Thậm chí không tiếc lời bịa đặt để ngăn cản tôi, khiến tôi tổn thương rồi bỏ cuộc.
Có người lắc đầu: “Nếu tôi gặp phải người mẹ như vậy, chắc tôi sẽ phát điên mất, đúng là thần kinh mà.”
Bạn cùng lớp của tôi cũng ngỡ ngàng: “Không phải chứ, Hạ Phi này thảm quá. Bị chính người thân duy nhất đâm sau lưng, cậu ta phải có tinh thần mạnh mẽ thế nào mới chịu đựng được chứ.”
“Chị gái này, chị nghĩ mình làm đúng sao? Giờ thì tôi đã hiểu rồi, nguồn gốc của mọi đau khổ của con gái chị đều là do chị mà ra. Chẳng trách người ta lại kiện chị ra Tòa phán xét.”
Mẹ tôi đột ngột phản bác: “Thế không giống nhau! Tôi làm vậy là vì tốt cho nó. Thầy bói nói năm nay nó không hợp thi đại học, sẽ gặp tai ương đổ máu, tôi làm vậy là để Hạ Phi được sống!”
“Ha ha ha ha, vậy thì bà nói cho chúng tôi biết, thầy bói nào đã nói vậy?”
Mẹ tôi im lặng. Bởi vì bà không thể nói.
Kế hoạch bà cất công sắp đặt vẫn chưa sẵn sàng, nhưng tôi đã từng trải qua một lần rồi. Ở kiếp trước, chính mẹ đã đẩy tôi xuống địa ngục.
Bởi vì từ đầu đến cuối, bà vẫn luôn cho rằng bố mất là do tôi…
Mẹ tôi tiếp tục khóc: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng là vì tốt cho con gái. Tôi không nên bị xóa sổ.”
“Hạ Phi, con chỉ có một mình mẹ là người thân, con thật sự muốn hại chết mẹ sao?!”
“Nói mấy lời đó có tác dụng gì? Lẽ ra giờ bà nên cầu xin con gái tha thứ thì hơn. Vì lời nói của một thầy bói không rõ danh tính mà đối xử tàn nhẫn với con gái mình như vậy, quả là hiếm thấy.”
Mẹ tôi không phục, bà vẫn muốn phản bác. Nhưng giọng của quan phán xét lại vang lên, ông ta nói: “Lần này, là ký ức của kiếp trước, cũng là phiên phán xét cuối cùng. Nếu tội danh được thành lập, người có tội sẽ bị xóa sổ ngay tại chỗ.”
Cả khán phòng xôn xao.
“Ý gì vậy? Ký ức kiếp trước á? Trời ơi, con người thật sự có kiếp trước kiếp sau sao?!”
“Vậy là Hạ Phi đã trọng sinh! Mẹ nó rốt cuộc đã làm gì mà khiến con gái phải sống lại rồi kiện bà ta ra Tòa phán xét vậy?”
“Nghĩ kỹ mà thấy rùng mình…”
“Có khi nào kiếp trước Hạ Phi bị mẹ nó hại chết không… Ôi phỉ phui cái miệng, tôi không nói nữa đâu…”