Chương 10 - Chuyện này phải nắm chắc (2)
Mặc kệ có phải là thật hay không, ít nhất chứng tỏ trong lòng phu quân có nàng.
Một lát sau, hai thân thể nóng bỏng đung đưa trên ván giường.
Thẩm Bình đã chứng minh bản thân bằng những hành động thực tế.
Sau khi vui vẻ, thê tử dịu dàng cuộn tròn trong ngực như một con mèo con.
Thẩm Bình thì nhìn kinh nghiệm phù đạo phía trên giao diện ảo, trong lòng thầm nghĩ, dựa theo tốc độ như vậy, qua nửa năm nữa, hắn có thể đột phá đến Phù Sư thượng phẩm.
Phù Sư trung phẩm khá phổ biến ở phường thị.
Nhưng thượng phẩm thì thưa thớt hơn nhiều.
Mà giá của phù chú thượng phẩm thấp nhất cũng là năm khối trung phẩm linh thạch, gấp mấy chục lần phù chú trung phẩm.
“Thừa dịp hôm nay phù chú tăng giá, phải tranh thủ thời gian kiếm linh thạch!”
“Tranh thủ trong vòng một năm phải mau được Tiêu Độc Đan cao cấp!”
Chỉ cần tiêu trừ độc dịch trong cơ thể, hắn có thể nuốt đan dược tăng trưởng linh lực.
Lại trôi qua mấy chục ngày nữa.
Nhóm tu sĩ đầu tiên mà Kim Dương tông chiêu nạp đã bắt đầu xuất phát đến đầm lầy Vân Sơn.
Đi theo con đường chính đến rìa của thị trấn.
Có thể thấy ước chừng hơn một ngàn tu sĩ đạp pháp khí, hóa thành hồng quang biến mất ở trên bầu trời.
Phần lớn những tu sĩ này đều là tán tu trong phường thị, thấp nhất cũng đều đang ở Luyện Khí trung kỳ.
Nhưng cuối cùng có bao nhiêu người an toàn ra khỏi đầm lầy Vân Sơn còn chưa biết.
Năm đó Thẩm Bình dù bị nọc độc yêu thú ăn mòn, nhưng vận khí coi như cũng không tệ, không trực tiếp đụng phải yêu thú, nếu không hiện tại hắn đã là một đống phân bón dưới đầm lầy Vân Sơn rồi.
Trở về thị trấn.
Thẩm Bình trực tiếp tiến vào Tú Xuân các.
Phần tài liệu lần trước mua đã dùng hết, ngoại trừ bán cho Cung đạo hữu, Hộ Thân Phù còn lại mười hai tấm, Hoả Diễm Phù còn sáu tấm, Khinh Thân Phù còn lại ba tấm...
Trần chưởng quỹ nhiệt tình nghênh đón.
Hiện giờ phù chú trung phẩm tăng giá, vì vậy địa vị Phù Sư như Thẩm Bình cũng rất được hoan nghênh.
Hơn nữa hiệu suất chế tác của Thẩm Bình còn cao hơn các Phù Sư trung phẩm khác.
“Thẩm đạo hữu, đây là một trăm ba mươi bốn khối hạ phẩm linh thạch còn lại sau khi bán nhóm phù chú lần trước.”
Hộ Thân Phù và Hoả Diễm Phù đều tăng gấp đôi, nên dù trừ tiền vật liệu đi cũng vẫn còn không ít.
Thẩm Bình lấy phù chú trung phẩm từ trong túi trữ vật ra.
Trần chưởng quỹ không biết hắn và Cung đạo hữu giao dịch bao nhiêu, cho nên hắn không lo lắng đối phương nhìn ra được tỷ lệ thành công của hắn.
Hơn nữa, hắn cũng có thể đi đến các cửa hàng khác để mua vật liệu.
Nhìn thấy phù chú, nét cười trên mặt càng tươi, hàng tồn kho của các cửa hàng lớn trên phường thị đều đã bán sạch, ai có phù chú, tu sĩ đều sẽ đến như ong vỡ tổ.
Đừng nhìn nhóm đầu tiên vừa mới đi, nhưng Kim Dương Tông đã bắt đầu chiêu mộ nhóm thứ hai.
Mà mục tiêu lần chiêu mộ này phần lớn đều là gia tộc tu chân, thậm chí còn chiêu một từ chủ tông, mỏ Viêm Kim Quánh rất lớn, dù không phải mỏ linh thạch, nhưng cũng cực kỳ quý giá.
Tài liệu pháp khí, pháp bảo từ trước đến giờ đều luôn vô cùng đắt đỏ.
Kim Dương tông nếu có thể khai thác tích cực, vậy tổng tài lực của tông môn sẽ tăng mạnh.
Ngõ Hồng Liễu.
Quay lại căn nhà nhỏ.
Thẩm Bình lấy ra túi đựng linh thạch, đếm một hồi, đã tích góp được tám khối trung phẩm linh thạch.
Chỉ riêng gần một tháng, lợi nhuận ròng đã đạt tới ba khối.
“Bây giờ là thời cơ vàng, không thể bỏ lỡ!”
"Hơn nữa chỉ cần Kim Dương Tông tiếp tục khai phá mỏ Viêm Kim, giá phù chú và giá Tiêu Độc Đan sẽ không giảm xuống."
Tuy rằng kiếm được rất nhiều, nhưng giá Tiêu Độc Đan vẫn tăng rất mạnh.
Hắn đoán rằng chờ nhóm tu sĩ đầu tiên mạo hiểm mở đường đi ra, sợ rằng giá phù chú, Tiêu Độc Đan còn có thể tiếp tục tăng mạnh.
Vương Vân đang làm việc nhà, thấy phu quân trở về liền đi tới phòng chế phù, nàng không khỏi khuyên nhủ.
"Phu quân chớ làm việc quá sức.”
Thẩm Bình cười nói.
"Không sao, lát nữa nấu cơm thêm chút thịt.”
Vương Vân ừ một tiếng nói.
"Phu quân, võ đạo ta tu luyện cách cảnh giới nhất lưu không xa, qua hai ba tháng nữa là có thể đột phá.”
Thẩm Bình nghe xong không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Vương Vân đột phá đến nhất lưu, mỗi ngày mây mưa có lẽ có thể tăng thêm một lần.
“Vân nhi cố lên!”
Hắn ta giơ nắm tay lên cỗ vũ.
Vương Vân vốn không biết hắn có ý gì, sau đó được Thẩm Bình giải thích, nàng mới hiểu ra động tác đó mang ý cổ vũ.
"Phu quân cũng vậy."
Nàng cũng giơ tay nắm chặt lên cỗ vũ.
Bộ dạng mềm mại trắng nõn phối hợp với động tác như vậy, lại có cảm giác có chút ngốc nghếch.
Mỗi lần như vậy, Thẩm Bình đều xúc động muốn đi lên nhéo mặt nàng.
Buổi tối, ăn xong một bữa thịnh soạn.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài cửa.
Từ khi Thẩm Bình đột phá Phù Sư trung cấp, tu sĩ đến tận cửa thăm hỏi ngày càng tăng lên nhiều.
Trước kia một năm không thấy tu sĩ tới cửa là chuyện bình thường.
"Hà đạo hữu?"