Chương 9 - Chuyện này phải nắm chắc (1)
Đến buổi chiều.
Hắn vừa chuẩn bị vùi đầu chế tác bùa, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
"Thẩm đạo hữu, chúc mừng ngươi đột phá Phù Sư trung phẩm."
Đó là Tằng bà bà.
Cách hơn nửa năm lại tới cửa.
Khuôn mặt là nụ cười nhiệt tình tiêu chuẩn, trên người toả ra mùi son phấn nồng nặc.
Tu sĩ tầng dưới chót ở những ngõ nhỏ quanh đây không ai không biết Tằng bà bà.
"Thì ra là Tằng đạo hữu, mời vào."
Thẩm Bình nhiệt tình chào hỏi.
Hắn có thể kích hoạt bàn tay vàng, ít nhiều đều là nhờ phúc của đối phương.
Tằng bà bà uốn éo vòng eo bước vào phòng nhỏ.
Nàng nhìn thấy Vương Vân ngồi ở mép giường, cười tủm tỉm nói:
"Xem ra Vân nhi muội muội sống ở chỗ Thẩm đạo hữu không tệ nha. ”
Vương Vân vội vàng đứng dậy, rót trà cho bà mối, cũng cung kính nói:
"Tằng tiền bối, mời uống trà.”
Tằng bà bà nhận trà, đồng thời ngồi xuống ghế gỗ ở một bên, đánh giá Vương Vân.
"Thẩm đạo hữu, Vân nhi muội muội gả đến đây hơn nửa năm, cái bụng này hình như vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ, các ngươi phải cố gắng hơn nữa, sinh ra nhiều nhiều đứa con, mới có thể kéo dài hương hoả.”
Vương Vân sờ bụng theo bản năng, thần sắc có chút ảm đạm.
Mỗi ngày đều cần cù cày cấy lâu như vậy, nếu bình thường đáng ra bụng phải có động tĩnh từ lâu rồi mới phải.
Nhưng chậm chạp vẫn không có.
Ngoài miệng nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Nếu như không thể sinh con cho phu quân, vậy sự tồn tại của nàng sẽ không có một chút giá trị nào.
Thẩm Bình cười nói:
"Chỉ mới nửa năm mà thôi, còn sớm, không sốt ruột.”
Bà mối liên tục lắc đầu.
"Suy nghĩ này của Thẩm đạo hữ sai rồi, càng mau có con, vậy càng có thể bồi dưỡng sớm, nếu không đến tuổi già, cho dù đời sau có xuất chúng thế nào, Thẩm đạo hữu cũng rất có khó thể hưởng thụ hiếu kính từ bọn chúng.”
Thẩm Bình không nói gì, nhưng lại hiểu được ý đồ của Tằng bà bà.
"Tằng đạo hữu có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Tằng bà bà cũng không quanh co lòng vòng, cười nói:
"Gần đây tu sĩ muốn đi đầm lầy Vân Sơn mạo hiểm rất nhiều, chém giết tranh đấu cũng nhiều lên, không ít tu sĩ sợ mình chết, nên nhờ ta để ý đến con cái của bọn họ, mà đối với nữ nhi, phương pháp tốt nhất chính là tìm một tu sĩ có thể dựa vào che chở.”
"Thẩm đạo hữu hiện giờ đột phá đến Phù Sư trung phẩm, thân phận địa vị cũng đã khác."
“Thế nào, có muốn suy nghĩ cưới về thêm một người nữa hay không, lần này ta cam đoan có thể tìm cho Thẩm đạo hữu một đạo lữ có tư chất linh căn!”
Sắc mặt Vương Vân lập tức trắng bệch.
Phu quân nếu có đạo lữ, nàng là phàm nhân thì nên sống chung như thế nào.
Thẩm Bình không lập tức mở miệng từ chối, thật ra hơn nửa năm nay, hắn không phải chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, dù sao bàn tay vàng có liên quan đến song tu, song tu càng nhiều, vậy có thể thu được càng nhiều kinh nghiệm phù đạo.
Chẳng qua phù đạo của hắn tăng lên quá nhanh, cần lắng đọng cùng ẩn giấu.
Cho nên hắn mới nhịn xuống.
Thấy phu quân không hé răng, trong lòng Vương Vân càng bi thương, hơn nửa năm nay phu quân tỉ mỉ quan tâm chăm sóc, đã khiến nàng coi phu quân trở thành chỗ dựa duy nhất mà ký thác tình cảm vào.
Nhưng giữa tu sĩ và phàm nhân, dù sao cũng là hai thế giới.
"Phu quân, đề nghị của Tằng tiền bối cũng không phải sai, nếu phu quân có thêm một vị đạo lữ có linh căn, tương lai sinh ra đời sau, tỷ lệ xuất hiện linh căn cũng cao hơn."
Nàng trái lòng nói.
Tằng bà bà vội vàng khen ngợi.
"Vẫn là Vân nhi muội muội nghĩ thông suốt, nhìn xa trông rộng.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Thẩm Bình lại nói:
"Thẩm đạo hữu, cô nương có tư chất linh căn vốn rất được nhiều người thích, bây giờ còn có thể tìm cho Thẩm đạo hữu một người nhu thuận hiểu chuyện giống như Vân nhi muội muội, nhưng nếu sau này thì chưa chắc đâu nha!”
Tằng bà bà cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhu thuận”.
Thẩm Bình ho khan vài tiếng.
"Tằng đạo hữu, gần đây ta khá bận rộn, cần gấp rút chế tác bùa, thật sự không có thời gian, qua một thời gian rồi nói sau!”
Trước mặt thê tử, nói chuyện cưới người khác, hắn sợ sẽ giảm độ hảo cảm.
Tằng bà bà nghe xong liền biết mối này có cơ hội rồi, nàng đứng lên cười ha hả nói:
"Được, vậy ta cũng không quấy rầy Thẩm đạo hữu.”
Tiễn ra ngoài, Tằng bà bà hạ giọng nói:
"Thẩm đạo hữu yên tâm, ta sẽ để lại cho ngươi một người nhu thuận hiểu chuyện!”
Nói xong nàng liền lắc lắc mông đi về phía nhà tiếp theo.
Khóe miệng Thẩm Bình giật giật, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt u oán của thê tử.
"Vân nhi, ta..."
Vương Vân nhẹ giọng nói:
"Phu quân, ta hiểu, chỉ mong phu quân tương lai có đạo lữ, đừng quên Vân nhi mấy ngày nay hầu hạ.”
Thẩm Bình vội vàng mở giao diện ảo ra.
Nhìn thấy hảo cảm phía trên không hạ thấp, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa đi tới trước người thê tử, ôn hòa nói:
"Vân nhi yên tâm, cho dù có đạo lữ, ta cũng sẽ vẫn sẽ đối xử tốt với Vân nhi như cũ, hơn nữa nàng là nữ tử đầu tiên của ta, cũng là thê tử của ta.”
Nghe vậy, khuôn mặt Vương Vân mới nở nụ cười.