Chương 32 - Mùa xuân đến (2)
"Đương nhiên nếu ngài đã có danh ngạch, cũng có thể chuyển danh ngạch này cho tu sĩ khác, hiệu quả đều như nhau."
Nghe vậy, cơ thể hắn cứng đờ.
Cố nén sự kích động không ngừng đang tuôn ra từ trong nội tâm, trầm giọng hỏi:
"Làm sao có thể hợp tác lâu dài?”
Một số hố không thể nhảy, hắn liên tục nhắc nhở bản thân mình.
Nữ tu trước mắt vẫn cười nói:
"Mỗi tháng đạo hữu chỉ cần chế tác ba tấm phù chú thượng phẩm, bán cho Châu Bảo các chúng ta là được, đồng thời không cần mỗi tháng đều phải bán, chỉ cần trong năm đạt đủ tiêu chuẩn là được!”
Thẩm Bình lập tức thầm tính toán.
Ba tháng này hắn thành công chế tác mười hai tấm phù chú, trung bình mỗi tháng có thể chế tác bốn tấm, cho dù trạng thái không tốt, một năm đạt tới tiêu chuẩn cũng không khó.
Huống chi, kinh nghiệm phù đạo của hắn không ngừng tăng lên, tương lai tỷ lệ thành công sẽ càng ngày càng cao.
“Bình tĩnh!”
Dù rất muốn đồng ý, nhưng hắn vẫn đè nén kích động, tiếp tục hỏi:
"Lấy thực lực của quý Các, một trăm hai mươi danh ngạch này hẳn đã tặng xong từ lâu rồi mới phải!”
Nữ tu giải thích:
"Châu Bảo các chỉ tặng cho tu sĩ Trúc Cơ, Đan sư, Phù sư, Khí sư và Trận Pháp sư thượng phẩm. Nhưng có thể đạt tới cấp độ này, thường thường đều rất dễ lấy được danh ngạch, trong số đó dù có không ít người tặng cho người khác, nhưng vì chỉ có thể chuyển tặng một danh ngạch, cho nên bọn họ cũng không để ý, đến bây giờ, còn một nửa danh ngạch còn chưa tặng ra ngoài.”
Thẩm Bình giật mình.
Cũng đúng.
Toàn bộ phường thị này, người mới Luyện Khí trung kỳ đã đạt tới Phù sư thượng phẩm cực ít, phần lớn mọi người đều từ Luyện Khí tầng tám trở lên mới có thể đạt tới Đan sư, Phù sư thượng phẩm.
Thậm chí có người còn là tu sĩ Trúc Cơ.
Mà tu sĩ như vậy, thân phận địa vị của bọn họ cũng không thấp, mối quan hệ cũng rất rộng, ở tiểu viện một mình sẽ thoải mái hơn.
Nếu là chuyển tặng một danh ngạch mà nói, bình thường đều sẽ chuyển cho bằng hữu, thân nhân của mình, nhưng người có địa vị như bọn họ, bằng hữu thân thiết đều là tu sĩ cao cấp, cho dù thân nhân, cũng có thể sắp xếp sống trong tiểu viện của bọn họ, hoặc cố gắng đưa bọn họ đến Kim Dương tông.
Còn tiểu viện cỡ trung bình phía đông kia, nói thật, không đủ để lọt vào mắt của bọn họ.
"Đạo hữu nếu muốn, bây giờ có thể ký kết kế ước đơn giản với Châu Bảo các chúng ta."
Thẩm Bình vẫn lo lắng:
"Nếu đến lúc đó không đạt yêu cầu, vậy phải làm sao?”
Nữ tu kiên nhẫn nói:
"Không đạt được yêu cầu, ngài sẽ không có cách nào tiến vào Châu Bảo các mua hoặc bán vật phẩm, đương nhiên đây chỉ là tạm thời, sau khi ngài tiếp tục bán, cũng có thể tiếp tục tiến vào.”
Nghe đến đây, hắn mới hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
"Ta đồng ý.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tu Châu Bảo các nở nụ cười, mỗi lần mượn sức được một vị Phù sư thượng phẩm, nàng đều có được hoa hồng phong phú:
"Đạo hữu chờ một chút! ”
Không lâu sau, nữ tu lần nữa xuất hiện, nhưng phía sau lại có một vị tu sĩ trung niên đi theo.
Thẩm Bình mới quét một chút đã cảm giác được khí tức hùng hậu giống như núi cao ngăn cản thần thức của hắn ở bên ngoài.
Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí là tu sĩ Trúc Cơ!
Tu sĩ trung niên nhiệt tình cười nói:
"Ta là chưởng quỹ ở nơi này, đạo hữu đồng ý cùng hợp tác lâu dài với Châu Bảo các chúng ta, đây là vinh hạnh của Châu Bảo các chúng ta!”
Thẩm Bình vội vàng nói:
"Chưởng quỹ khách khí.”
Hiện tại hắn ít nhiều cũng có thể hiểu vì sao Trần chưởng quỹ của Tú Xuân Các lại nhiệt tình như vậy, thì ra đều là bị Châu Bảo các cuốn lấy.
Chưởng quỹ Châu Bảo các không dài dòng, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy đặc biệt.
Nội dung được viết trên đó, Thẩm Bình nghiêm túc đọc kỹ, hoàn toàn không hề phát hiện ra chút sai lầm gì.
Đây là giấy khế ước, sau khi ký khế ước thành công, nó sẽ khoá tự động chặt khí tức của người đã ký, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi trăm thước.
Đến đây, trong lòng hắn mới hoàn toàn yên tâm, rất nhanh đã ký ‘Thẩm đạo hữu’ ở trên giấy.
Không cần tên thật, cho dù là viết đại một nét cũng được, không có quá nhiều quy định.
Ký kết xong, chưởng quỹ lấy ra một tấm mộc bài điêu khắc ba chữ Kim Dương Tông.
"Đạo hữu, dựa vào tấm mộc bài này, ngươi sẽ có thể thoải mái lựa chọn phòng ốc trong tiểu viện cỡ trung bình, cũng có thể chuyển cho tu sĩ khác!"
Thẩm Bình nhận lấy mộc bài, sương mù trong lòng mới hoàn toàn được quét sạch.
Đi ra khỏi Châu Bảo các.
Cả người Thẩm Bình cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, hắn thực sự rất muốn ngâm nga một bài hát nào đó, nhưng nhìn thấy xung quanh đông đúc các tu sĩ qua lại, những tiếng hát chuẩn bị cất lên bỗng được hắn cố gắng ép xuống.
Mặt hắn không chút thay đổi, khẽ vung ống tay áo, sải bước.
"Về nhà!"
"Những ngày bấp bênh cuối cùng cũng kết thúc!"