Chương 33 - Lựa chọn (1)
Trong ánh mắt hắn vẫn không kìm được tia hưng phấn.
Trên đường trở về, gió lạnh thổi vào mặt, lòng hưng phấn này cũng từ từ bình phục lại.
Hắn không khỏi rơi vào trầm tư.
"Lần trước mình tới bán phù chú thượng phẩm, cũng không được mời, có lẽ có liên quan đến số lượng bán ra, lần này mười hai tấm phù chú, mình bán ra mười tấm, mà Châu Bảo các yêu cầu mỗi tháng ba tấm, hẳn đã đạt tới tiêu chuẩn được mời của bọn họ."
"Dù sao mỗi vị Phù sư thượng phẩm cũng không thể nào bán hết toàn bộ phù chú mà mình chế tác ra."
"Nghĩ như vậy, hẳn cũng không phải trùng hợp."
"Nhưng chẳng lẽ Châu Bảo các không lo lắng có tu sĩ mượn cơ hội dùng phù chú thượng phẩm đến lừa gạt danh ngạch phòng ốc tiểu viện sao?"
Mới vừa nghĩ đến đây, Thẩm Bình không khỏi bật cười, chính mình suy nghĩ nhiều rồi, Châu Bảo các là cửa hàng lớn nhất phường thị Vân Sơn, chỉ cần tu sĩ còn muốn phấn đấu tăng lên, sẽ không thể nào không giao dịch với Châu Bảo các, còn nếu muốn dùng phù chú để gian lận, điều kiện khế ước không đạt được, như vậy chẳng khác gì tự chặt đường sống của mình.
Huống chi có thể bán mười tấm phù chú thượng phẩm, linh thạch thu được cũng có thể dễ dàng thuê một toà tiểu viện ở phường thị.
Suy đi tính lại, hắn vẫn không tìm thấy điểm đáng nghi trong khế ước, lúc này hắn mới hoàn toàn yên lòng.
Nếu hắn ý thức được về sau có chút nguy hiểm, cho dù danh ngạch tiểu viện có hấp dẫn cỡ nào đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không đi.
Đi ngang qua khu vực đại sảnh Chấp Sự Đường bên cạnh trục đường chính của phường thị.
Vẫn có không ít tu sĩ đang xếp hàng như cũ.
Thẩm Bình nhìn lướt qua, Vu Yến không có ở bên trong, không khỏi thầm than, "Nàng ấy hẳn đã làm xong thủ tục, chờ một thời gian nữa phòng ốc tiểu viện trung bình hoàn thành là có thể chuyển vào, sau này muốn gặp nhau cũng khó!”
Ba trăm tiểu viện, phạm vi cực kỳ rộng.
Cho dù may mắn trở thành hàng xóm, cũng rất khó ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp như trước kia.
Quay người đi, hắn tăng nhanh tốc độ, bây giờ trên người có Hộ Linh Phù cùng Kim Quang Phù, còn có không ít phù chú trung phẩm, dù có gặp kiếp tu ngăn cản, hắn cũng có thể nắm chắc cơ hội chạy trốn.
Chỉ cần không phải bị kiếp tu giải quyết trong nháy mắt, bình thường sẽ không quá nguy hiểm.
Dù sao kiếp tu cũng không muốn bị người khác quá chú ý.
Nhanh, chuẩn, ngoan độc là chân lý bọn họ theo đuổi, nếu như rơi vào vũng bùn, tỷ lệ đến với cái chết của chính họ sẽ tăng lên.
"Thẩm đạo hữu, ngươi còn chưa trở về sao?"
Vừa mới xuống đường chính, đạp xuống hố đất bên cạnh đường, bên tai bỗng truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Thẩm Bình không cần xoay người cũng biết đó là Vu Yến.
Quả nhiên, từng làn hương tràn ngập vào hơi thở của hắn.
Rất nhanh hắn đã nhìn thấy pháp bào đang phất phơ trước mặt.
Vội vàng thu hồi tầm mắt, hắn hơi cảm thấy ngoài ý muốn nói, "Vu đạo hữu, ngươi chưa về sao?”
Vu Yến cười nói, "Ta đương nhiên đang chờ một vị đạo hữu, hai tấm Hộ Thân Phù không thể lãng phí được.”
Hóa ra là nhớ thương Hộ Thân Phù.
Một chút cảm động đang lan tràn trong lòng Thẩm Bình lập tức tan thành mây khói.
Lấy Hộ Thân Phù từ trong túi trữ vật rồi đưa qua.
“Đi thôi!”
Có vị Vu Yến đạo hữu thường xuyên ra ngoài chém giết hộ tống, Thẩm Bình thoải mái hơn rất nhiều.
Nửa chừng, Vu Yến tùy tiện hỏi, "Thẩm đạo hữu, lần này ngươi ở phường thị hơi lâu đấy, ta còn tưởng buổi sáng hôm sau ngươi mới trở về.”
Thẩm Bình mở miệng giải thích, "Gặp một vị tiền bối, cho nên chậm trễ một lúc.”
Chủ đề dừng lại.
Trở lại ngõ Hồng Liễu đã là giờ Dậu.
Sắc trời ảm đạm, con hẻm yên tĩnh không một bóng người, chỉ có tiếng gió gào thét.
Đêm tháng Tư luôn có những cơn gió mạnh, đôi khi còn che khuất cả bóng tối.
Đi đến cửa nhà mình, Vu Yến bỗng nhiên mở miệng, "Thẩm đạo hữu, nếu sau này ra ngoài, vẫn có thể gọi ta.”
Thẩm Bình sững sờ tại chỗ, lúc lấy lại tinh thần, Vu Yến đã trở về phòng.
Hắn im lặng một hồi.
Sau đó kinh ngạc nhìn căn phòng cũ kỹ bên cạnh, sắc mặt trở nên phức tạp.
Đối với tu sĩ mà nói, không gì có thể quan trọng hơn an toàn.
Mà phòng ốc tiểu viện cỡ trung bình có thể cho tu sĩ an toàn lớn nhất.
Vu Yến chỉ là Luyện Khí trung kỳ, dù là vì cái gì, từ bỏ loại an toàn này đều không hợp lý.
Thẩm Bình rất muốn xông tới gọi mở cửa, sau đó hỏi một câu, nhưng cuối cùng vẫn đè nén ý niệm này lại.
Mỗi tu sĩ đều có suy nghĩ của mình, nếu Vu Yến đã chọn từ bỏ, tất nhiên nàng đã phải suy nghĩ kỹ càng.
Có lẽ vì chính mình, cũng có lẽ là vì những thứ khác.
Nhưng kết quả đã như thế, đi nghiên cứu sâu hơn cũng không có ý nghĩa gì.
Huống hồ, trong túi trữ vật của hắn còn đặt tấm mộc bài đại biểu cho danh ngạch của Kim Dương Tông.
Suy nghĩ đến đây, Thẩm Bình lại cười rạng rỡ, đẩy cửa phòng ra.