Chương 36 - Tin xấu (2)
Những ngày tiếp theo, Thẩm Bình lần nữa bước vào cuộc sống nhàm chán nhưng viên mãn.
Chế phù, song tu, tĩnh toạ.
Tinh thần và thể xác mệt mỏi gấp đôi, nhưng hắn lại thích như vậy.
Giữa tháng 5.
Bên trong Vân Sơn đầm lầy truyền đến tin tức, nhờ một đám tu sĩ không tiếc tính mạng mở đường, mỏ Viêm Kim cuối cùng cũng được đả thông hoàn toàn!
Kim Dương Tông lập tức phái hơn mười vị tu sĩ Trúc Cơ, cùng với mấy trăm đệ tử chạy tới đầm lầy Vân Sơn, chuẩn bị thiết lập một tuyến đường an toàn trên con đường đã mở.
Ngày hôm đó, giá cả phù chú, đan dược, pháp khí cuối cùng cũng dừng xu hướng tăng lên, hơn nữa ngày hôm sau còn rớt giá cực mạnh, trong đó Hoả Diễm Phù thảm nhất, trực tiếp bị giảm xuống tới mức giá ban đầu.
Thẩm Bình than thở, suốt hai bữa không ăn cơm.
Trong nửa tháng liên tiếp.
Thẩm Bình đều nhìn chằm chằm vào giá cả phù chú ở phường thị dao dộng, mỗi lần giảm xuống, tâm tình hắn đều buồn bực, ngay cả chất lượng song tu cũng trượt dốc.
Thê thiếp cũng rất hiểu phu quân.
Dù sao phù chú là nguồn thu nhập duy nhất trong nhà, liên quan đến cuộc sống sau này.
Nhưng hai nàng lại không làm được gì, chỉ có thể lên tiếng an ủi phu quân nhìn thoáng ra.
"Hộ Linh Phù rớt xuống ba mươi bảy khối trung phẩm linh thạch, Kim Quang Phù rớt còn thảm hơn, xuống hai mươi khối trung phẩm linh thạch… Vi phu làm sao có thể nhìn thoáng được đây!”
Trong lòng Thẩm Bình bất đắc dĩ không thôi, phù chú trung phẩm rớt giá cũng không ảnh hưởng gì lớn, nhưng phù chú thượng phẩm cũng bị dao động, thật muốn hắn chết đây mà.
Cũng may vào đầu tháng sáu, giá cả cuối cùng cũng ổn định, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kiểm tra túi trữ vật, bên trong còn có sáu mươi ba khối trung phẩm linh thạch, cùng với một khối thượng phẩm linh thạch cất đáy hòm, một bộ pháp khí cấp thấp, ba mươi lăm khối hạ phẩm linh thạch cùng với vài bình các loại đan dược...
Đây là toàn bộ vốn liếng của hắn.
Có vẻ như không ít, nhưng Thẩm Bình biết từng này sẽ không giữ được lâu.
"Chuyển đến phường thị, phải mua cho thê thiếp một kiện pháp bào, các nàng tạm thời không cần pháp khí, nhưng ta phải chuẩn bị ít nhất hai kiện pháp khí, còn có pháp bào, dù nói phường thị an toàn, nhưng chỉ sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn!"
Hắn thầm tính toán.
Trước kia hắn không có năng lực để mua những thứ này. Nhưng bây giờ đã có một chút tích góp, thủ đoạn phòng hộ nhất định phải sắp sửa đầy đủ.
Trời đất lớn như không bằng cái mạng nhỏ của mình.
Mà bất kỳ pháp bào pháp khí trung phẩm nào cũng đều có giá hơn mười khối trung phẩm linh thạch, nếu muốn mua thượng phẩm pháp khí, vậy giá cả còn đắt đến mức dọa người.
Phù chú cùng phẩm cấp căn bản không thể so sánh được.
Nói một cách đơn giản, phù chú tương đương với nhu yếu phẩm hàng ngày, pháp khí là hàng hóa.
"Linh thạch mặc dù không phải vạn năng, nhưng không có linh thạch tuyệt đối không làm được gì. Chỉ là cũng không cần phải quá gấp gáp, cố gắng hết sức là được.”
Cảm khái một tiếng, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào chế phù.
Phường thị an toàn, mặc dù sẽ hơi lộ ra chút tiền tài, nhưng cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Khi gần đến giữa tháng sáu, thê thiếp rõ ràng cực kỳ hưng phấn, nếu không phải vì động tác trong quyển bí tịch song tu kia quá phức tạp, cần hao phí không ít thời gian, Thẩm Bình tuyệt đối chịu không nổi.
"Ngày mai sẽ chuyển nhà."
"Các nàng nhớ sắp xếp đồ đạc kỹ càng, đừng để quên ở trong phòng."
"Phu quân, chúng ta đã chuẩn bị xong hết từ lâu rồi."
Hai yếm một hồng một tím của thê thiếp lắc lư dưới ánh đèn thủy tinh làm chân Thẩm Bình mềm nhũn, hắn ho khan vài tiếng, sắc mặt không chút rung động nói, "Hai nàng mau đi ngủ sớm đi, giữ sức.”
Vương Vân theo bản năng nói, "Phu quân, đêm nay..."
“Ngủ ngon, nghỉ ngơi đi!” Thẩm Bình vội vàng ngắt lời.
......
Ngày hôm sau.
Đẩy cửa phòng ra, một tia nắng ban mai rọi vào.
Trên khuôn mặt căng bóng của thê thiếp mang theo nụ cười không thể nào che dấu, hưng phấn bước nhanh ra ngoài.
Thẩm Bình không vội đi ra, mà quay đầu lại nhìn căn phòng trống rỗng, trong đầu hiện lên từng cảnh trong quá khứ, thẳng cho đến khi thê thiếp bên ngoài gọi vài tiếng, hắn mới quay lại cười nói, "Đi thôi!”
Đóng cửa lại, hắn hít vào không khí trong lành, sau đó mang theo thê thiếp đi đến phòng bên cạnh.
Két!
Cánh cửa cũng vừa hay mở ra, Vu Yến với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ đi ra.
“Vu tiền bối!” Thê thiếp vội vàng khom người hành lễ.
Vu Yến cười nói, "Không cần kính cẩn khách khí như thế, về sau chúng ta sẽ ở dưới cùng một mái hiên.”
"Thẩm đạo hữu, ngươi nói có đúng không?"
Khóe mắt nàng lộ ra một chút xảo quyệt.
Nếu như không phải đã biết tuổi tác của Vu Yến, Thẩm Bình cũng sẽ cho rằng người đứng trước mặt mình là một cô nương xinh đẹp khéo léo.
"Đúng vậy, ở chung một chỗ, tất nhiên phải sống cùng dưới một mái hiên. Về sau còn mong Vu đạo hữu chiếu cố nhiều hơn.”
Hắn nghiêm trang chắp tay nói.