Chương 37 - Chuyển nhà
Vu Yến bĩu môi, cảm thấy không thú vị nói, "Nếu đã sắp xếp xong xuôi, vậy thì đi thôi.”
Lúc này nàng dẫn đầu đi trước.
Thẩm Bình đuổi theo, giương mắt liền chú ý tới vành tai xinh xắn của đối phương xuất hiện một đôi khuyên tai màu ngọc. Hắn thầm cười trộm, quả nhiên nữ nhân nhân nào cũng yêu cái đẹp, quả phụ này cũng không ngoại lệ.
Dẫm lên những con đường gồ ghề, bước chân của bốn người đều nhẹ nhàng.
Còn chưa đi ra khỏi ngõ Hồng Liễu, đã có một nhóm tu sĩ từ ngõ hẻm khác lục tục tới.
"Vu đạo hữu, hôm nay cũng đi nộp tiền thuê nhà à?"
"Thẩm đạo hữu..."
Những tu sĩ này chào hỏi lẫn nhau, nhưng rất nhanh có người chú ý tới hai nữ tử phía sau Thẩm Bình.
Nữ tu thường xuyên lấy nước rửa mặt ở sông Hồng Thạch không khỏi nghi hoặc nói, "Hử, Thẩm đạo hữu, hôm nay tại sao lại mang theo thê thiếp cùng ra cửa thế?”
Thẩm Bình cười đáp, "Phải chuyển nhà rồi, về sau có lẽ sẽ không ở trong ngõ Hồng Liễu nữa!”
Nữ tu này thở dài nói, "Ai, bây giờ tiền thuê nhà ở ngõ Hồng Liễu quả thực hơi đắt, không ngờ ngay cả Thẩm đạo hữu cũng phải dời đi.”
Những tu sĩ khác không khỏi hỏi, "Thẩm đạo hữu định chuyển đến nơi nào, nếu an toàn thì quay về nói, chúng ta cũng sẽ chuyển qua.”
Thẩm Bình còn chưa nói gì, Bạch Ngọc Dĩnh ở phía sau đã nhịn không được mà nói, "Chúng ta chuẩn bị chuyển vào phía đông phường thị ở!”
Lời vừa dứt, tiếng bước chân của những tu sĩ xung quanh đều biến mất.
Ai ai cũng kinh ngạc, ánh mắt ngạc nhiên tập trung vào trên người Thẩm Bình.
Không ai để ý tới một thiếp thất có tư cách trả lời trong trường hợp này hay không.
Tất cả bọn họ chỉ muốn biết, điều này có phải thật hay không?
Thẩm Bình cố gắng để giọng của mình bình tĩnh nhất, bổ sung một câu, "Thời gian trước có quen một vị tiền bối, may mắn lấy được một danh ngạch!”
Xoát!
Ánh mắt vốn kinh ngạc, lập tức trở thành hâm mộ, ghen tị.
Nhất là khi nhìn thấy thê thiếp phía sau Thẩm Bình.
Loại ánh mắt này phảng phất muốn trở thành thực chất, hoàn toàn bao phủ các nàng.
Danh ngạch tiểu viện trong phường thị!
Chưa nói đến độ an toàn, chỉ mỗi điều kiện kết nối với linh mạch Kim Dương tông, cũng đủ khiến những tu sĩ bọn họ phải điên cuồng.
Chứ đừng nói là ở chung với một đống tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Đây chính là tài nguyên nhân mạch dồi dào.
“Chúc mừng Thẩm đạo hữu!”
“Thẩm đạo hữu không hổ là Phù sư giỏi nhất ngõ Hồng Liễu chúng ta!”
“Mạng lưới quan hệ của Thẩm đạo hữu cũng thật rộng!”
Gần như ngay lập tức, những tu sĩ này không chút do dự thoải mái khen ngợi.
Một tu sĩ chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói, "Thẩm đạo hữu, không biết có thể cho ta thuê chung không, ta đồng ý trả mười khối trung phẩm linh thạch tiền thuê mỗi năm!”
Hắn ta vừa kêu lên liền hối hận.
Mà ánh mắt của nhóm nữ tu xung quanh thoáng cái đã sáng rực lên, giống như mèo con trong đêm tối.
Đúng vậy, mỗi một phòng trong tiểu viện đề được chia làm hai tầng trên dưới, hoàn toàn có thể thuê chung.
Hơn nữa, dù chỉ có một phòng, vậy cũng có thể chen chúc một chút mà.
"Thẩm đạo hữu, chỉ cần có thể thuê chung, cái gì ta cũng đồng ý."
"Thẩm đạo hữu, thiếp thân tự nhận nhan sắc mình không tệ, nếu không ngại, thiếp thân nguyện ý vĩnh viễn đi theo hầu hạ ngài."
"Thẩm đạo hữu nếu đồng ý cho tại hạ cơ hội thuê chung, tại hạ có thể gánh toàn bộ phí thuê nhà!"
Linh lực truyền âm liên tiếp truyền đến, khóe miệng Thẩm Bình giật giật.
Mà Vu Yến liếc mắt qua nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, "Tại hạ đã cùng Thẩm đạo hữu thuê chung, chư vị đạo hữu, thứ lỗi!”
Các nữ tu suy sụp thở dài, chỉ có thể cười gượng nói, "Chúc mừng Vu đạo hữu.”
Những nam tu khác cũng nhao nhao chắp tay nói, "Vu Đạo hữu phúc lớn, chúc mừng.”
Mặc dù không có cơ hội thuê chung, họ vẫn rất nhiệt tình, có thể lấy được một danh ngạch, vị tiền bối mà Thẩm đạo hữu kết giao kia sợ có địa vị không thấp, mà điểm sáng nhất của Thẩm Bình là tài nghệ phù đạo của mình.
Bởi vậy nếu không có gì ngoài ý muốn, tiền bối đối phương kết giao rất có khả năng là Phù sư thượng phẩm!
Một đường đi đến đường chính.
Cả người Thẩm Bình mới hoàn toàn thả lỏng, đi tới khu vực đại sảnh Chấp Sự Đường của phường thị, hắn chắp tay tạm biệt với các tu sĩ ở ngõ Hồng Liễu.
"Vu đạo hữu, sắc trời còn sớm, nếu không tìm tửu lâu nghỉ ngơi, thuận tiện ăn chút cơm?"
Hắn mở miệng đề nghị, sau đó lại bổ sung, "Hôm nay tiểu viện vừa mở cửa, có lẽ tu sĩ sẽ khá đông đúc, lộn xộn, chúng ta vẫn nên từ từ qua đó thì tốt hơn.”
Vu Yến suy nghĩ một chút cũng gật đầu nói, "Được, bữa cơm này ta mời.”
Thẩm Bình cũng không tranh cãi với Vu Yến.
Chỉ cần không đi tửu lâu nổi tiếng, một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu linh thạch.
Đương nhiên nếu là trước kia, hắn nhất định không dám ăn.