Chương 54 - Các phương diện đều phù hợp (2)
Ăn xong, Thẩm Bình nghiêm túc chải chuốt bản thân, xác nhận ăn mặc nghiêm túc, tướng mạo sạch sẽ, lúc này mới ra ngoài.
Trên đường đi, hắn cố tình tăng tốc độ.
Đi tới Tú Xuân Các.
Trần chưởng quỹ nhiệt tình nghênh đón, hắn cười nói, "Thẩm đạo hữu, hôm nay ta cố ý mời quẻ sư bói một quẻ, thượng đại cát đấy!”
"Tin tưởng mọi chuyện đều thuận lợi."
"Hậu viện có một phòng trà, Thẩm đạo hữu vào đó chờ là được."
Trong lòng Thẩm Bình không khỏi sinh ra một tia chờ mong.
Tu vi tầng hai.
Một mình.
Phẩm chất lại đoan trang.
Còn không có bối cảnh gia tộc hùng hậu.
Về phần các mối quan hệ còn rộng hơn hắn một bậc.
Nếu nhu thuận hiểu chuyện, vậy cơ bản có thể quyết định được rồi.
Dáng vẻ xấu xí một chút cũng không sao.
Dưới sự dẫn dắt của Trần chưởng quỹ, hắn đi vào phòng trà ngồi, vừa uống linh trà vừa chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Mặt trời mọc rồi lặn xuống.
Cho đến khi tia hoàng hôn xuyên qua cây hòe cổ thụ trong tiểu viện kéo ra cái bóng nghiêng dài.
Vị thị nữ của đệ tử nội môn Kim Dương tông kia vẫn không xuất hiện.
Thẩm Bình Bình bình tĩnh, vuốt khuôn mặt mình không khỏi thầm nghĩ, "Không phải ta bị cho leo cây rồi đấy chứ?”
Lại chờ thêm một chén trà, sắc trời dần dần ảm đạm.
Thẩm Bình đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Từ Kim Dương Tông đến phường thị cũng không tính là quá xa, trên đường cũng sẽ không có kiếp tu mắt mù dám động thủ, cho dù có việc chậm trễ, nhưng cũng có thể dùng truyền tin phù để thông báo trước một tiếng.
Vì vậy, hắn hiểu.
Đây có lẽ là khảo nghiệm của vị sau lưng Tú Xuân Các.
Tam hệ linh căn, tuổi lại không lớn, làm thiếp thất quả thật có chút ủy khuất.
"Thẩm đạo hữu, xin lỗi xin lỗi."
“Vị đệ tử nội môn kia tạm thời nhận nhiệm vụ tông môn, mang theo thị nữ đi cùng, đến bây giờ mới truyền tin cho ta!”
"Để Thẩm đạo hữu chờ lâu như vậy, thật ngại quá."
Trần chưởng quỹ vội vàng đi vào hậu viện, áy náy nói.
"Không sao, suy cho cùng cũng không ảnh hưởng gì.”
Thẩm Bình cười chắp tay nói, "Trời không còn sớm, tại hạ cáo từ trước!”
Trần chưởng quỹ vội vàng nói, "Thẩm đạo hữu, lần sau, lần sau nhất định sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa.”
"Cái này..."
Thẩm Bình do dự một chút, thở dài nói, "Thôi, nể mặt Trần chưởng quỹ, vậy thì đợi thêm một chút thời gian cũng được.”
Lúc này Trần chưởng quỹ mới lộ ra nụ cười, nhiệt tình đưa Thẩm Bình đến cửa hàng.
Chờ khi hắn đi xa, Trần chưởng quỹ mới trở lại hậu viện, lấy Triền Tin Phù ra.
"Thế nào?"
Trong Truyền Tin Phù vang lên một thanh âm bình tĩnh.
Trần chưởng quỹ nói, "Đông gia, vị Thẩm đạo hữu này không hề nóng nảy, không thể hiện một chút bất mãn nào, dù sau đó hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý.”
Truyền Tin Phù lóe ra, "Không sao, tu vi thấp một chút, hơn nữa còn là thiếp thất, ta cũng không để trong lòng. Vậy để lần sau đi, nếu có thể đàm phán hợp lý, chuyện này coi như thành.”
"Vâng."
......
Trở lại ngõ Vân Hà đã là cuối giờ Dậu.
Trong tiểu viện có ánh đèn chiếu ra từ trong phòng, tăng thêm vài phần ấm áp.
Thẩm Bình nhìn lướt qua.
Cửa sổ lầu hai ở chỗ vị Đan sư Phùng tiền bối kia mở ra, từ bên trong tản mát ra mùi hăng.
Hiển nhiên là luyện hư một lò đan dược.
“Thẩm Phù sư trở về trễ thế?”
Phùng Đan sư đi đến cửa sổ, nhìn thấy là Thẩm Bình, trong mắt không khỏi lộ ra tia ngoài ý muốn.
Dù chỉ mới gặp vị hàng xóm Phù sư này vẻn vẹn vài lần, như cách sinh hoạt suốt ngày cứ cắm đầu ở trong nhà đó khiến hắn ấn tượng rất sâu.
Thẩm Bình chắp tay, "Có việc ở phường thị nên trì hoãn một chút thời gian, Phùng tiền bối đang luyện dược gì thế?”
Phùng Đan sư cười cười, "Tiêu Độc Đan thượng phẩm, giá cả của đan dược này ở phường thị không thấp, dù sao phần lớn yêu thú trong Vân Sơn đầm lầy đều có độc, nếu có thể luyện chế thành công, nửa đời người sau này sẽ không cần phải lo lắng nữa, đáng tiếc rằng ta thử vài lô rồi vẫn chưa thành công.”
Thẩm Bình nghe vậy trong lòng khẽ động, không ngờ Phùng Đan sư đã bắt đầu luyện chế đan dược thượng phẩm, nếu trở thành Đan sư thượng phẩm, còn ấm no hơn cả Phù sư cùng cấp độ.
“Tin tưởng Phùng tiền bối nhất định có thể thành công!”
Hắn khen ngợi một câu.
Phùng Đan sư cười cười không đáp.
Trở về nhà.
Thê thiếp vội vàng nghênh đón, "Phu quân, ngươi rốt cục trở về.”
Trước kia khi ở ngõ Hồng Liễu, phu quân chưa từng về trễ như vậy, cũng đã khiến các nàng lo lắng gần chết, nếu phu quân xảy ra chuyện, kết cục của các nàng sẽ rất thê thảm.
Thật ra Thẩm Bình cũng không ngờ rằng lại trễ như vậy, hắn ôm thê thiếp ôn nhu nói, "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không có việc gì, vi phu cả ngày chưa ăn cơm, vẫn còn thức ăn thừa đấy chứ?”
Vương Vân vội vàng nói, "Ta làm cho phu quân.”
Ngồi chờ cả ngày, hôm nay hắn không có thời gian chế phù hay tĩnh toạ tu hành.
Thẩm Bình dứt khoát ăn cơm xong, rửa mặt đơn giản, liền ôm thê thiếp nghiên cứu chỗ huyền ảo của quyển minh họa kia, chẳng qua phần lớn tinh tuý đều đã hoàn toàn nắm giữ, hắn suy nghĩ ngày nào đó có nên đi thay đổi một quyển khác hay không.