Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 58 - Quả quyết cự tuyệt

Chương 58 - Quả quyết cự tuyệt
Sáng sớm, mặt đất của tiểu viện kết thành một tầng băng mỏng.
Thẩm Bình hiếm khi mang thê thiếp ra khỏi phòng giải sầu.
Phùng Đan sư phòng cách vách mở cửa sổ lầu hai, nhìn thấy ba người Thẩm Bình, cười ha hả nói, "Cuộc sống của Thẩm đạo hữu còn hạnh phúc hơn cả lão hủ, thê thiếp viên mãn, chỉ thiếu con cháu đầy nhà mà thôi.”
Thẩm Bình chắp tay, "Phùng tiền bối một lòng hướng đạo mới là hình mẫu tu sĩ cả đời ta, lãng phí thời gian như tại hạ, sao dám nhận lời khen.”
Phùng Đan Sư liên tục lắc đầu, "Không đến mức, không đến mức, người trúc cơ hơn bảy mươi tuổi rất có người ở đây, lấy tuổi của Thẩm đạo hữu, lại cố gắng liều mạng một chút, có lẽ còn có hy vọng.”
"Khanh khách..."
Lúc này tiếng cười kiều mị vang lên, cửa sổ phòng số ba bất ngờ đẩy ra.
Mộ đạo hữu chỉ mặc áo đơn sa mỏng, vai trái trắng hồng lộ ra, cười tủm tỉm nói, "Phùng đạo hữu thật đúng là chí hướng cao xa, hơn bảy mươi tuổi muốn đạt Trúc Cơ, cần phải có gia tộc ở phía sau làm hậu thuẫn, tài nguyên trân quý không ngừng tu bổ, những thứ này, ngươi có sao?”
"Chưa nói bây giờ Phùng đạo hữu ngươi còn không phải là Đan sư thượng phẩm, cho dù ngươi trở thành Đan sư thượng phẩm, ngươi có thể có những điều kiện kia sao?”
Khoé môi Mộ đạo hữu mang theo tia châm chọc, "Thay vì nghĩ đến Trúc Cơ xa xôi đó, không bằng học Thẩm đạo hữu cưới mấy phòng thê thiếp, vui vẻ hưởng thụ nửa đời sau thì hơn."
Phùng Đan Sư muốn phản bác, lại phát hiện mình tìm không được bất luận lời gì để nói lại.
Tán tu muốn đến Trúc Cơ vốn đã rất gian nan, nếu tuổi tác vượt quá sáu mươi, hi vọng lại càng xa vời.
Thẩm Bình im lặng.
Hắn biết Mộ đạo hữu nói là sự thật.
Tu tiên là một con đường tranh mạng với trời, trên đường này chỉ cần hơi lạc hậu, sẽ phải buồn bã rời khỏi.
"Nam hoan nữ ái mới là quan trọng nhất, cho nên Thẩm đạo hữu, rảnh rỗi nhất định phải đến Thiên âm các."
"Cam đoan ngươi có thể hưởng thụ được vui vẻ mà ngay cả thê thiếp ngươi cũng không thể nào tạo ra được.”
"Nếu muốn đến phòng của ta, vậy cũng không phải là không thể.”
Ngay khi Thẩm Bình đang cảm khái.
Mộ đạo hữu đang mới châm chọc Phùng Đan sư, đột nhiên đổi mục tiêu, giọng nói trở nên kiều mỵ.
Thẩm Bình cười gượng vài tiếng, vội vàng mang theo thê thiếp rời khỏi tiểu viện.
......
Vào cuối tháng 11.
Trần chưởng quỹ truyền đến tin tức, mời Thẩm Bình đến Tú Xuân các một chuyến, hơn nữa nhiều lần cam đoan lần này nhất định sẽ không thất hẹn nữa.
Ngày hôm sau, Thẩm Bình sửa soạn một chút rồi đi tới phường thị.
Đi đến cửa hàng.
Trần chưởng quỹ vội vàng nghênh đón, "Thẩm đạo hữu yên tâm, vị quẻ sư kia nói, lần này tuyệt đối là thượng thượng đại cát, không có sai.”
Thẩm Bình chế nhạo nói, "Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.”
Tâm tư của hắn cũng không mạnh như lần trước.
Nhưng nếu đã tới, có thể thành thì tốt, không thể thành cũng không sao cả.
Mà lần này không đợi bao lâu, từ cửa phòng trà đã có một bóng dáng xinh đẹp đi tới.
"Thẩm tiền bối, để ngài chờ lâu."
Trong thanh âm như suối nước nóng mang theo một tia áy náy.
Thẩm Bình ngước mắt nhìn cô nương này, khuôn mặt nàng hơi tròn, cánh môi hơi mỏng, vành tai óng ánh sáng long lanh, khuôn mặt dưới mái tóc lại có vài phần đoan tú dịu dàng.
Hắn cười cười nói, "Ngồi đi.”
"Tạ tiền bối."
Cô nương ngồi bên cạnh, ôn nhu nói, "Vãn bối họ Tiêu, tên Kỳ Nhi, chuyện lần trước vãn bối cảm thấy vô cùng có lỗi.”
Nàng nói xong đứng lên thi lễ.
Thẩm Bình xua tay, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói, "Tiêu đạo hữu, lời hàn huyên, ta cũng không nói nhiều, về phần mọi chuyện, tin tưởng Trần chưởng quỹ hẳn đã nói qua với ngươi rồi, ta muốn cưới một phòng thiếp thất, ý của Tiêu đạo hữu thế nào?”
Lần cuối cùng đề cập đến chuyện này đã là vài tháng trước, những chuyện cần suy nghĩ kỹ càng cũng đều đã suy nghĩ xong.
Tiêu Kỳ Nhi mỉm cười, "Thẩm tiền bối, vãn bối quả thật có ý, nhưng trước khi quyết định, muốn hỏi mấy vấn đề, không biết có được hay không?”
"Được."
Thẩm Bình gập đầu.
Tiêu Kỳ Nhi tiếp tục nói, "Nếu kết làm đạo lữ, tương lai vãn bối có thể sẽ hỗ trợ quản lý Tú Xuân các, đến lúc đó không biết có thể nhờ Thẩm tiền bối đảm nhiệm Phù sư tọa trấn của Tú Xuân các hay không?”
“Ngài yên tâm, đãi ngộ nhất định đều sẽ dựa theo quy củ của phường thị.”
"Hơn nữa nếu vãn bối là đạo lữ của tiền bối, đến lúc đó cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Đãi ngộ của Phù sư toạ trấn rất cao, như trói buộc cũng rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là thông tin của của hắn sẽ dễ dàng bị lộ.
Bí mật trên người Thẩm Bình không ít, hắn không chút suy nghĩ liền thẳng thắn từ chối, "Tiêu đạo hữu, ta có thể tăng cường hợp tác với Tú Xuân các, số lượng phù chú bán ở đây cũng tăng lên, nhưng về vấn đề Phù sư toạ trấn, tại hạ chưa bao giờ nghĩ đến.”
"Hơn nữa nếu kết làm đạo lữ, ta hy vọng Tiêu đạo hữu có thể nghe theo sự sắp xếp của ta.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất