Chương 61 - Rất thẳng thắn
Nhìn phòng chính đóng chặt.
Thẩm Bình lắc đầu, hắn nghe ra được sự mệt mỏi toát ra từ lời nói của Vu Yến, bây giờ đi quấy rầy quả thật không tốt lắm.
Vì vậy, ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, hắn đã trực tiếp xuống lầu, đứng ở ngoài cửa chờ.
Cho đến khi ngửi thấy mùi thơm của cánh hoa, hắn mới giơ tay lên.
Két!
Còn chưa gõ cửa, Vu Yến đã đi ra, nàng vòng hai tay đặt ngay ngắn trên ngực, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, "Thẩm đạo hữu đứng ở bên ngoài bao lâu rồi? Yên tâm, linh thạch nợ ngươi tháng sau là trả hết.”
Thẩm Bình mỉm cười chắp tay, "Vu đạo hữu, tại hạ đến sớm như vậy, không phải tới đòi nợ.”
Vu Yến nghi hoặc, "Vậy ngươi đến..."
"Tại hạ muốn nạp thêm một phòng thiếp thất, không biết đạo hữu có muốn thử suy nghĩ không?"
Thẩm Bình không chút do dự liền nói ra.
"Không muốn." Vu Yến trả lời vô cùng dứt khoát.
Thẩm Bình bỗng lộ vẻ xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Thẩm đạo hữu còn có việc khác không?"
"Không có."
"Nếu không vào ngồi một chút?"
"Cái này... Tại hạ vẫn không nên rầy đạo hữu tắm rửa.”
Quay lại tầng hai.
Thẩm Bình mặt đỏ tai hồng, tiến vào phòng chế phù tĩnh tâm thiền định vài lần, sau khi tỉnh táo lại, hắn mới nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Nhưng để tránh trường hợp hắn đoán lầm, hắn cũng không suy nghĩ lung tung mà vứt bỏ toàn bộ tạp niệm.
Sau đợt mây mưa vào ban đêm, hắn kể chuyện này cho thê thiếp nghe.
“Phu quân, có phải Vu tiền bối có khúc mắc gì không?”
“Đúng vậy, lấy tính cách của tiền bối, cho dù không muốn cũng sẽ không dứt khoát từ chối như vậy!”
Thấy thê thiếp cũng nghĩ giống mình, Thẩm Bình lại nhớ đến một vài hành động mấy ngày này của Vu đạo hữu, tựa hồ có chút không bình thường.
"Lần sau hỏi lại rõ ràng."
"Nếu phía Vu đạo hữ không được, vậy đi tìm Tằng bà bà xem.”
Mỗi lần Vu Yến trở về chỉ ở lại một ngày, hắn đành phải đợi nửa tháng sau.
......
Đoạn thời gian tiếp theo, Thẩm Bình ở trong phòng, mỗi ngày ngoại trừ chế phù, tĩnh toạ tu luyện, thì cũng là cùng thê thiếp cá nước thân mật, tuy rằng loại sinh hoạt này cực kỳ khô khan tẻ nhạt, nhưng mỗi ngày nhìn thấy tu vi dần dần tăng lên, cái loại cảm giác sung sướng ấy khiến hắn phải đắm chìm trong đó.
Có bàn tay vàng, hắn không muốn ra ngoài mạo hiểm chút nào.
Chớp mắt mười ngày trôi qua.
Lại là ngày Châu Bảo Các cố định tổ chức đấu giá hội.
Thẩm Bình đang do dự có nên đi một chuyến hay không, túi trữ vật của hắn còn có chút linh thạch, nếu như không có quá nhiều tu sĩ tranh đoạt, hắn sẽ đấu giá được một bình linh dịch.
Lúc này, Truyền Tấn Phù loé lên.
Là Trần chưởng quỹ.
“Nếu Thẩm đạo hữu có phù chú dự trữ, nhất định phải nhanh chóng bán ra! Qua một thời gian nữa, giá cả phù chú sẽ giảm mạnh, chờ đến lúc đó bán chắc chắn lỗ nặng.”
Thẩm Bình cả kinh, vội vàng hỏi, "Trần chưởng quỹ, có thể nói cho ta biết chi tiết không?”
Giá cả phù chú liên quan chặt chẽ đến hắn.
Nếu giá giảm mạnh, thu nhập của hắn cũng sẽ giảm theo.
Cuộc sống hàng ngày cũng cần thay đổi lại như thượng đẳng linh gạo, thịt linh thú, linh trân, đan dược, linh dịch, v.v.
Trần chưởng quỹ rất nhanh đã đáp lại, "Thẩm đạo hữu, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, chỉ biết phía chủ tông Kim Dương tông xảy ra chút vấn đề, bất kể là phù chú, đan dược, trận bàn đều rớt giá, một thời gian nữa thôi sẽ ảnh hưởng đến phân tông ở Vân Sơn, cho nên nếu có phù chú phải nhanh chóng xử lý.”
Thẩm Bình thầm trầm xuống, liên tục gạn hỏi, "Trần chưởng quỹ, chủ tông Kim Dương tông xảy ra vấn đề gì?”
Nếu Kim Dương Tông sụp đổ, vậy toàn bộ Vân Sơn phường cũng sẽ nghênh đón rung chuyển.
Hắn vất vả lắm mới có được cuộc sống ổn định an toàn, cũng không muốn quay lại cuộc sống nơm nớp lo sợ như trước kia, được bữa sớm lo bữa tối.
Chờ một chút, Trần chưởng quỹ mới nhắn lại, " Dù sao Kim Dương tông cũng có mấy vị Nguyên Anh tọa trấn, chắc chỉ là vài vấn đề nhỏ, qua một thời gian chờ tin tức truyền đến sẽ hiểu rõ.”
Thẩm Bình yên tâm một chút.
Kim Dương tông là đại tông môn truyền thừa mấy vạn năm ở Nguỵ quốc, thực lực vô cùng hùng hậu, trong tông môn lại có mấy vị trưởng lão Nguyên Anh, nghe nói còn có một đại tu sĩ Nguyên Anh, sao có thể dễ dàng sụp đổ được.”
“Trần chưởng quỹ, đa tạ đã thông báo!”
Trả lời tin nhắn xong, hắn vào phòng chế phù sắp xếp một phen, sau đó lập tức đi ra cửa phòng.
Sau khi đến thị trấn.
Hắn không vội vã đi Tú Xuân các, mà là đi tới Châu Bảo Các trước.
"Thẩm đạo hữu hôm nay không đi đấu giá hội sao?"
Mộc Cấm nhìn thấy Thẩm Bình không khỏi kinh ngạc.
Mỗi lần đấu giá hội của Châu Bảo Các đều sẽ có vật phẩm quý hiếm xuất hiện, Phù sư tán tu mặc không mua được cái gì, nhưng chỉ cần tham dự cũng có thể tích góp được không ít kiến thức cùng kinh nghiệm.
Thẩm Bình lắc đầu, thấp giọng hỏi, "Mộc đạo hữu, gần đây giá phù chú có phải sắp giảm hay không?”