Chương 60 - Không thể ảo tưởng (2)
Đi bộ về phía Châu Bảo Các.
Đầu giờ trưa, trở lại tiểu viện ngõ Vân Hà.
Cửa nhà đóng lại.
Ăn cơm xong, hắn bắt đầu quá trình chế phù, tu luyện khô khan.
Đêm khuya.
Sau nhiều lần cần cù cày cấy, hai má thê thiếp hồng hào sáng bóng.
【 Ngươi song tu cùng thê tử một lần, đạt được kinh nghiệm phù đạo: +0.4 】
【 Thê tử ngươi tình sâu nghĩa nặng, độ hảo cảm hiện tại: 100+80 】
【 Song tu cộng thêm: 6 】
【 Ngân sắc cộng thêm: 10 】
【 Phù sư: cấp hai hạ phẩm (7864/150000) 】
......
【 Ngươi cùng đạo lữ song tu một lần, thu được tư chất Kim hệ linh căn: +2, tư chất Mộc hệ linh căn: +2 】
【 Độ hảo cảm đạo lữ hiện tại: 92 】
【 Song tu cộng thêm: 3 】
【 Kim hệ linh căn: thượng phẩm (12491/50000) 】
【 Mộc hệ linh căn: thượng phẩm (12383/50000) 】
Xem những thay đổi trong giao diện ảo, trong lòng Thẩm Bình vô cùng kiên định.
Mỗi ngày song tu bốn lần, dưới trạng thái liên tục không ngừng, hai canh giờ vẫn thoải mái, thê tử có hai loại gia tăng, mặc dù sau khi tăng lên cấp hai, mỗi lần đạt được kinh nghiệm phù đạo đã giảm mạnh, nhưng mỗi ngày đạt được kinh nghiệm phù đạo là 96 điểm, mà đạo lữ chỉ có một loại gia tăng, mỗi ngày đạt được tư chất linh căn tăng lên là 24 điểm.
Với tốc độ như vậy, chỉ hơn bốn năm nữa song hệ linh căn Kim Mộc sẽ đột phá đến cực phẩm.
Bây giờ linh căn đã lột xác thượng phẩm đã khiến cho tốc độ tu hành của Thẩm Bình tăng vọt trên phạm vi lớn, phục dụng đan dược, cùng với linh dịch, hiệu suất hấp thu của thân thể mạnh hơn xa so với tu sĩ tứ hệ khác.
Giống như thiếp thất Bạch Ngọc Dĩnh, có đan dược hắn cung cấp tu luyện, đến bây giờ còn chưa đột phá đến Luyện Khí tầng hai, mà hắn đã là Luyện Khí tầng năm, nếu như là linh căn chưa biến hoá trước kia, chỉ sợ dù tu hành mấy năm, linh lực cũng sẽ không tăng trưởng rõ ràng như vậy.
Nhưng bây giờ thì sao.
Gần như mỗi hai ba ngày tĩnh toạ tu hành, hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng linh lực trong cơ thể không ngừng tăng trưởng, nếu đột phá đến cực phẩm, cộng thêm việc hấp thu linh dịch cùng đan dược, hiệu quả hẳn sẽ mạnh hơn, về phần tăng phúc bao nhiêu, không có ví dụ có thể tham chiếu hắn cũng không đoán ra được.
"Đột phá Trúc Cơ trước và sau sáu mươi tuổi là một ngưỡng, lần trước Mộ đạo hữu nói dù khó nghe, nhưng lại là sự thật, Trúc Cơ cao tuổi không phải không có, nhưng tỷ lệ thành công thật sự là quá thấp. Không thể trông cậy vào may mắn, thời gian còn lại cho ta không còn nhiều!”
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Bình lại sinh ra cảm giác gấp gáp.
Hắn đã hơn bốn mươi, mặc dù đập linh thạch mua tài nguyên, đến Luyện Khí hậu kỳ mỗi khi tăng lên một tầng đều cần đủ thời gian, một khi vượt qua sáu mươi tuổi, có thể đột phá Trúc Cơ hay không còn phải nhìn cơ duyên.
"Biện pháp ổn thỏa nhất và tốt nhất, vẫn phải tiếp tục nạp thiếp!"
Thẩm Bình trầm tư.
Nhất định phải nạp thiếp.
Dù sao hắn có biến hóa như bây giờ, chủ yếu là xuất phát từ song tu với thê thiếp.
Nhưng dựa vào người khác giới thiệu, nhân tố không xác định quá nhiều, chuyện Trần chưởng quỹ này chính là một bài học.
"Có nên đi tìm Tằng bà bà hay không?"
"Hoặc là đi tìm đạo hữu nào đó nói chuyện một chút?”
Ánh mắt hắn theo bản năng nhìn xuống sàn nhà.
Trong hai tháng qua.
Vu Yến rất ít khi ở ngõ Vân Hà, nhưng so với lúc trước, cứ cách nửa tháng nàng sẽ trở về một lần, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tính toán thời gian có lẽ thêm hai ngày nữa sẽ trở về.
Hai ngày sau, bão tuyết quét qua Vân Sơn phường.
Cửa sổ trời vừa mở ra, bông tuyết đầy trời mạnh mẽ tiến vào, gió lạnh gào thét giống như xen lẫn tiếng gầm giận dữ, thổi pháp bào Thẩm Bình phồng lên.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời tối tăm không thấy ánh sao.
Hắn ta vẫy tay lên, trong lòng bỗng trở nên yên tĩnh lại.
Thê tử Vương Vân tiến lên ôn nhu nói, "Phu quân, bên ngoài tuyết lớn như vậy, đêm nay Vu tiền bối chắc chắn sẽ không trở về, có nên nghỉ ngơi sớm một chút hay không.”
Thẩm Bình gật đầu, vừa chuẩn bị trở về phòng chính, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng lầu một nhẹ nhàng mở ra, hắn ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy Vu Yến mặc một chiếc trường bào màu đỏ nhạt, che hơn phân nửa thân thể, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy mặt nạ nàng đeo trên mặt.
Tựa hồ chú ý tới thân ảnh đang đứng ở lầu hai.
Vu Yến đầu tiên ngẩn ra, lập tức cười tủm tỉm nói, "Đã trễ như vậy, Thẩm đạo hữu không hưởng lạc cùng thê thiếp mà lại ở bên ngoài, không phải đang chờ ta đấy chứ?”
Không đợi Thẩm Bình nói chuyện, Vu Yến đã bước nhanh vào phòng chính, thanh âm từ trong cửa phòng truyền ra, "Có chuyện gì sáng mai rồi nói, ta phải nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, thật sự là quá mệt mỏi, đúng rồi, đừng lăn lộn quá lâu.”