Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4 Chương 114: Thánh thượng có chỉ


Tu giả không vào thiên triều nên không quỳ lạy, nhuyễn vị thân vào triều cũng không quỳ lạy.


Mọi người hơi khom lưng cung kính nói:


- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.


- Thánh thượng có chỉ, Đại Vũ đế triều đã hủy bỏ hiệp ước cấu kết với Đại Quang đế triều xâm phạm thiên triều chúng ta, thiên địa bất dung, Thiên Uy bất chính. Phong Đại Huyền Vương làm trấn nam đại đô đốc trấn thủ ở Nam Cương, tuyển chọn những thí sinh ưu tú đi Nam Cương để diệt nhị triều.


Đại Huyền Vương đọc thánh chỉ.


- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!


Chúng Sinh đồng thanh đáp.


Đây chính là một cơ hội để kiến công lập nghiệp, tuy rằng tam giáp có thể làm quan trong triều nhưng chỉ là chức quan nhỏ, nếu như sắp tới có thể tạo dựng sự nghiệp thì lúc trở về nhất định sẽ tiến xa hơn.


Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Đại Huyền Vương, thảo nào mà ba thái tử kia đã đi tới tiền tuyến nhưng Đại Huyền Vương vẫn ở lại thì ra là vì Đại Huyền Vương phải đối mặt với hai đại đế triều liền, không như những thái tử khác chỉ đối mặt với một đế triều, như vậy thì cần phải chờ sau khoa cở để tìm them một số người trợ giúp mới có thể thành công được.


Đại Huyền Vương thu hồi thánh chỉ lại rồi nhìn về phía những thí sinh.


- Các ngươi có bốn canh giờ, sau bốn canh giờ đợi ta cấp tốc kiểm tra bài thi của các ngươi rồi chọn ra những người thích hợp sau đó lập tức xuất phát. Còn về tam giáp thì đợi sau này thánh thượng quyết định.


Đại Huyền Vương cất cao giọng nói.


- Vâng.


Chúng thí sinh đáp.


- Hiện tại các ngươi có thể đi ra ngoài, sau bốn canh giờ phải quay lại, Có thể mang theo tùy tùng nhưng tối đa là mười người.


Đại Huyền Vương cao giọng nói.


- Vâng.


Chúng thí sinh lập tức đáp.


Sau đó mọi người đều bay ra khỏi Văn Uyên các.


Chung Sơn cũng giẫm lên đao bay xuyên qua đám mây ra ngoài Văn Uyên các.


- Tiên sinh.


Từ xa truyền đến thanh âm của A Đại.


Thiên U công chúa và A Nhị đứng ở một ngọn núi cách đó không xa chờ Chung Sơn


- Đi, tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.


Chung Sơn lập tức nói.


- Ừ.


Mọi người lập tức gật đầu.


Rất nhanh sau đó, tất cả trở lại phủ đệ của Thiên U công chúa.


Phủ đệ Thiên U công chúa, U Lan điện!


- Tiên sinh, quả thật đúng như chúng ta dự đoán, Đại Huyền Vương không đi là muốn đợi sau khoa cử tuyển chọn một nhóm người tài ba đến vùng chiến sự phía nam.


Thiên U công chúa nhíu mày nói.


- Đúng vậy, đề khoa cử lần này là Chiến, thánh thượng muốn diệt nhị triều chứ không phải là bảo vệ Nam Cương.




Chung Sơn trầm giọng nói.


- Tiên sinh sẽ được tuyển chọn sao?


Thiên U công chúa có chút không muốn nhìn về phía Chung Sơn, tuy rằng đoán được kết quả nhưng nàng vẫn hỏi.


- Có thể sẽ được đi.


Chung Sơn gật đầu thừa nhận.


- Tiên sinh làm bài rất tốt sao?


Thiên U công chúa nói.


- Thiên lôi đánh xuống, văn chương hẳn là có thể được lựa chọn.


Chung Sơn cười khổ nói.


- Tiên sinh, lôi điện ở Văn Uyên các lúc nãy là do tiên sinh đưa tới?



A Đại khó tin nói.


- Vận khí mà thôi.


Chung Sơn gật đầu nói.


A Đại và A Nhị vẫn còn rất mơ hồ, nếu không phải vì hết sức tín nhiệm Chung Sơn thì có đánh chết bọn họ cũng không tin Kim Đan Kỳ tầng thứ sáu lại có thể viết ra văn chương khiến thiên địa bất dung.


Thiên U công chúa nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt hiện lên sự yên long, dường như có thể khiến cho thiê lôi đánh xuống là chuyện không quá khó khăn với Chung Sơn bởi vì nàng thích nam nhân này nên hết sức tin tưởng vào hắn.


- Tiên sinh, người cứ đi, ta sẽ để A Đại đi theo ngươi.


Thiên U công chúa lập tức nói.


Nghe Thiên U nói vậy, A Đại và A Nhị không nói gì nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh chờ.


- Mang A Đại đi? Thế còn công chúa thì sao?


Chung Sơn nhíu mày nói.


- Không cần lo cho ta, ta vẫn còn A Nhị. Huống hồ ta cũng muốn ở thái cổ thành đô để đột phá một phen.


Thiên U công chúa nói.


Chung Sơn nhìn A Đại rồi lại nhìn Thiên U công chúa, sau đó khẽ gật đầu nói:


- Được!


Thấy Chung Sơn đồng ý, Thiên U công chúa cũng nở nụ cười, trong long vô cùng dễ chịu.


Thiên U công chúa quay sang A Đại nói:


- A Đại, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ tiên sinh, phải luôn ở bên cạnh tiên sinh, không được để xảy ra sai sót gì.


- Vâng, trừ phi A Đại chết bằng không nếu ai muốn đẳ thương tiên sinh thi phải bước qua xác A Đại trước.


A Đại trịnh trọng nói.


- Ừ.


Thiên U công chúa hài lòng gật đầu:



Sau đó A Đại cũng chậm rãi đi tới phía sau Chung Sơn.


Thiên U công chúa nhìn về phía Chung Sơn, thân tình nói:


- Tiên sinh, chờ ta đột phá xong sẽ tới tiền tuyến tìm ngươi.


- Vâng.


Chung Sơn chỉ khẽ gật đầu. Thấy thần thái Thiên U công chúa như vậy, Chung Sơn chẳng hiểu vì sao trong tâm mình lại có cảm giác lưu luyến.


- Nhất định phải chú ý an toàn.


Thiên U công chúa rất tự nhiên dặn dò. Thiên U công chúa không hề phát hiện ra rằng lúc này mình không còn khôn khéo như Thiên U công chúa ngày trước nữa, mà gần như đã trở thành một tiểu nữ nhân tiễn trượng phu ra trận.


- Người cũng phải bảo trọng, chờ tin đại thằng của ta.


Chung Sơn nói.


- Ta tin tưởng ngươi.


Thiên U công chúa gật đầu nói.


Hai người không cần nói them gì nữa, chỉ một câu “ Ta tin tưởng ngươi” là đã bao hàm tất cả rồi.


- Công chúa, ta phải đi đây.


Chung Sơn nói.


- Ừ.


Thiên U công chúa gật đầu nói.


Sau đó Chung Sơn quay người đi ra khỏi U Lan điện, A Đại cũng theo sau. Chung Sơn không quay đầu lại mà Thiên U công chúa cũng không đưa tiễn, cứ thẫn thờ nhìn Chung Sơn từng bước, từng bước đi ra ngoài. Mãi cho đến khi bóng Chung Sơn tan biến mất, Thiên U công chúa mới khôi phục lại tinh thần.


Ra khỏi U Lan điện, A Đại đạp mây còn Chung Sơn chỉ huy đi tới một khu thương nghiệp.


Phía trước tập phàm trai.


Bên trong tập phàm trai có rất nhiều khách hàng, người phục vụ cửa tiệm thì không ngừng tiếp nhận những đơn đặt hàng. Nhìn thấy Chung Sơn đến, Chung Chính bỗng nhiên hơi khựng người lại.


- Chung tiên sinh, đã lâu không gặp rồi. Lần trước quả thực là nhờ người nên tập phàm trai của ta mới làm ăn tốt như vậy, lần này người muốn cái gì ta sẽ lập tơcs giúp người làm.


Chung Chính hai mắt sáng lên, tiến về phía trước nói.


- Một trăm hồ điệp pháo.


Chung Sơn mỉm cười nói.


- A, nhờ có tiên sinh nên tập phàm trai mới có ngày hôm nay, ta sẽ tặng tiên sinh một trăm hồ điệp pháo.


Chung Sơn ngầm hiểu ý, cười nói.


- Được, vậy thì đa tạ.


Chung Sơn gật đầu nói.


Sau đó có hai người mang một trăm hồ điệp pháo tiến ra nhập vào trữ vật thủ trạc của Chung Sơn.


Chung Sơn mỉm cười nói:


- Cao từ!



- Cáo từ, lần sau có đơn đặt hàng cứ trực tiếp tới tìm ta!


Chung Chính cười nói.


Chung Sơn gật đầu rồi cùng với A Đại bay đi.


Nhìn Chung Sơn và A Đại bay đi,


Nhìn Chung Sơn và A Đại bay đi, Chung Chính liền thu lại vẻ mặt tươi cười rồi lập tức đi vào một gian mật thất trong tập phàm trai, dung kỳ trận để ngăn thần thức không cho người ngoài biết chuyện bên trong.


Chung Chính trở tay lấy ra một khối ngọc giản rồi chăm chú đọc.


Ngay từ đầu Chung Chính đã cau mày lại, sau đó vùng lông mày cũng giãn ra, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ nói:


- Nghĩa phụ có dự tính sâu xa. Chiến tranh? Đúng vậy, đã phát động chiến tranh, xem rat a cũng phải đi tiền tuyến mới được.


…………………………………………� � �………………


- Tiên sinh, người mua pháo làm gì?


A Đại kỳ quái nói.


- Tất cả mọi việc đều phải chuẩn bị trước một chút, bất kỳ cái gì cũng có tác dụng của nó, ngay cả pháo hoa cũng vậy. Quan trọng là ngươi có biết nên dung lúc nào, nơi nào không. Hiện tại không nhận ra nhưng sau này không phải là không dung tới.


Chung Sơn trả lời.


- Vâng.


A Đại gật đầu, tuy rằng vẫn không hiểu lắm nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.


Đã hết bốn canh giờ.


Chung Sơn mang theo A Đại trở lại Văn Uyên các.


Vô số thí sinh lại một lần nữa tụ tập ở Văn Uyên các. Lúc chúng thí sinh ly khai đây, Đại Huyền Vương cũng với các quan viên trong thái cổ thành đô đã cấp tốc kiểm tra những bài văn chương hay nhất.


Nhìn vào mắt Đại Huyền Vương cũng có thể thấy người này có khả năng phân tích cực kỳ tuyệt vời.


Cuối cùng thì sau bồn canh giờ cũng tuyển chọn được bốn trăm người. Trong đó có ba trăm người là những người dự thi trên những hòn đảo di động ở Văn Uyên các, còn mười vạn thí sinh bên dưới thì chỉ chọn lấy có một trăm ngươì.


Bốn trăm người, bốn trăm người cũng không phải nhiều lắm, so với hàng trăm vạn đại quân thì bốn trăm người này chỉ như một giọt nước trong biển đông. Thế nhưng bốn trăm người này đều là những nhân tài, đều là người có bản lĩnh kinh thiên động địa.


Ở giữa có quan viên dung pháp thuật viết ra tên bốn trăm người.


Trong số này thì có đệ nhất danh là Chung Sơn, đệ nhị là Thủy Kính và đệ tam là Tề Thiên Hầu.


Bốn trăm người đều mang theo tùy tùng của mình bay về phía hòn đảo di động trung tâm của Văn Uyên các.


Đại Huyền Vương mang theo hơn mười cận vệ nhìn hơn một nghìn người bay tới.


- Hảo, tap giáp không quá một trăm người thế nhưng ta biết các ngươi không phải phàm nhân. Hiện tại theo ta xuất chinh, cho dù không được tiến nhập tap giáp ta cũng tạm thời cho các ngươi binh quyền để có thể kiến công lập nghiệp.


Đại Huyền Vương trầm giọng nói.


- Vâng.


Mọi người lập tức đáp.


Đúng lúc này, một con thuyền màu vàng rực rỡ, không, đây hẳn là chiến thuyền, một chiến thuyền màu vàng dài đến tám nghìn trượng.


Đây là thần thuyền, một loại pháo đài bay có đại hình pháp bảo. Chung Sơn chỉ mới nghe nói qua chứ vẫn chưa nhìn thấy bao giờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất