Hai mươi ngày sau, trong phủ thành chủ Vô Song thành, Vũ An ngồi bên soái án. Trước mặt là một chén trà, các tướng lĩnh đứng hai bên mặt đầy lo lắng.
- Tướng quân, giờ làm sao đây. Đã hơn hai mươi ngày mà hai mươi vạn đại quân kia biến mất không thấy tăm hơi. Thám báo cũng không lần ra được.
Một tên tướng quân lo lắng nói.
- Không tìm được tên Chung Sơn kia? Tìm không được thì thôi, hắn sẽ đến tìm ta.
Vũ An nhăn mày nói.
- Nhưng mà…
Tên tướng quân kia còn muốn nói gì đó.
- Đương thời Cự Lộc Vương triệu tập tám trăm vạn đại quân truy tầm nhưng Chung Sơn vẫn có thể mang một đám người già trẻ nhỏ trốn đi. Bằng vào đám thám báo kia không có khă năng tìm được hắn, bản sự giấu binh của Chung Sơn là số một thiên hạ. Chúng ta không cần phí sức nữa.
Vũ An nói.
- Nhưng…Như vậy ngồi đây chờ chết sao?
Tên tướng quân kia nói.
“Két” chén trà trong tay Vũ An bị bóp nát.
Hiển nhiên nội tâm Vũ An cũng đang cực kỳ nôn nóng.
- Đợi thôi, phải nhẫn nại. Chung Sơn là viên quân Đại La thiên triều phái tới. Vậy mục đích của hắn chỉ có một, đó là Vô Song thành, sớm muộn rồi hắn sẽ tới tìm chúng ta.
Vũ An nói.
- Vậy chúng ta ứng đối thế nào?
Tên tướng quân kia lại nói.
- Đóng chặt cửa thành, không có lệnh của ta không bất kỳ kẻ nào được xuất nhập. Ta không tin hắn có đằng không vào trong thành.
Vũ An nói.
- Vâng.
Chúng tướng ứng thanh..
………………………….
Đồng thời lúc đó, ở nơi xa về hướng đông bắc Vô Song thành, trong một sơn cốc.
Sơn cốc hình trụ tròn, cửa vào chỉ có từ trên mà xuống, đáy cốc bị san phẳng, trải lên ngọc thạch sáng bong. Vây quanh sơn cốc là bốn trăm lẻ một bảo tọa làm bằng bạch ngọc..
Trong đó có một ghế chủ tọa, còn lại đều là ghế khách.
Thành một hồi trường vòng tròn cực lớn.
Lúc này, trên bốn trăm ghế khách đã ngồi xuống ba trăm tám mươi sáu người, còn có mười bốn người không tới.
Hơn ba trăm người, ai cũng cực kỳ nghiêm túc. Đều có tu vi cao tuyệt hoặc uy tín cực lớn.
Ai cũng có một mặt anh khí, là trưởng một tong, là chủ một nhà, là lãnh đạo một quần thể. Những người này chính là đại biểu ngoài thành Vô Song thành, đại bộ phận là bách tính và các tông môn.
Tất cả những người ở đây đều nhận được một phong thư. Một phong thư của Đại La thiên triều, thư của Chung Sơn.
Tất cả mọi người đều khẽ cảm thán, lá thư này viết quá lớn giọng, khiến chúng nhân nhịn không được mà đến. Bốn trăm khách chỉ có mười bốn người không đến, có thể thấy sự dụ hoặc từ bức thư lớn thế nào.
Tất cả mọi người đều nhẫn nại chờ đợi, chờ đợi người ngồi lên ghế bảo tọa kia đến.
Lúc này bỗng nhiên một người ngẩng đầu nhìn lại, tiếp đó rất nhiều người cũng ngẩng đầu nhìn lại theo.
Từ trên sơn cốc chẫm rãi bay xuống hai thân ảnh.
Một người mặc một thân nho bào, nhưng mặt đầy bá khí, một người khác lại một thân hắc y. Nam tử nho bào chính là Chung Sơn, hắc y đương nhiên là A Đại.
Chung Sơn và A Đại hạ xuống ghế chủ tọa. Bởi thế mọi người đều đứng lên, biểu thị sự tôn trọng, Chung Sơn nhìn chúng nhân trong sơn cốc….
Đứng từ ghế chủ tọa, A Đại đứng ở phía sau bạch ngọc bảo tọa, chỉ lưu lại Chung Sơn đứng trước ghế chủ tọa.
Ba trăm tám mươi sáu người, có không ít người nhìn ra tu vị Chung Sơn, Kim Đan tầng thứ sáu?
- Bản nhân Chung Sơn gặp qua chư vị.
Chung Sơn mở miệng cười nói.
Chung Sơn? Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt nhìn về phía Chung Sơn, hắn là Chung Sơn? Làm sao có thể? Hắn chính là Chung Sơn?
Bởi vì mỗi người nhận được thư đều có lạc khoản ( chữ ký), chính là soái viện quân Đại La- Chung Sơn.
Người này là chủ soái?
Thấy thái độ chúng nhân, Chung Sơn khẽ cười nói:
- Mời chư vị ngồi.
Chung nhân mang theo tâm tình kinh nghi bất định ngồi xuống..
- Dịch Diễn với tu vi Nguyên Anh kỳ có thể an định Đại Vũ đế triều, hy vọng chư vị đừng quá để ý tới tu vị của ta.
Chung Sơn nói.
- Vâng.
Chúng nhân lập tức lên tiếng. Nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không tin tưởng. Dù sao Dịch Diễn cũng là Nguyên Anh Kỳ, còn người kia thì sao, Kim Đan Kỳ?
Chung Sơn cũng không muốn dây dưa, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề nói:
- Thời gian có hạn, tiếp theo liền nói chuyện những thứ ta viết trong thư a.
Chung Sơn vừa nói, tất cả mọi người đều nghiêm túc.
- Đại soái, ngài muốn mượn dân chúng Vô Song thành, còn cả lực lượng tất cả tông môn và gia tộc bốn phía?
Một người hỏi.
- Ha ha, nghĩ đến những thứ bị cướp đoạt trong thành, chắc trong long rất nhiều người hẳn sẽ không phục. Những thứ của mình, vì sao lại bị người khác chiếm đoạt?
Chung Sơn hỏi một đằng trả lời một nẻo nói.
Nghe được lời Chung Sơn, lông mày chúng nhân hơi nhíu lại.
- Đó là do quân đội Đại Vũ xâm lược.
Một người nói.
- Đúng, đúng, là do quân đội Đại Vũ xâm lược. Cái này là chiến tranh, những thứ trong Vô Song thành đã không còn liên quan đến các ngươi, không liên quan đến vô số người chạy ra khỏi thành. Giờ đã không còn là của các ngươi nữa rồi.
Chung Sơn nói.
Tuy hơi tức giận, nhưng chúng nhân không thể không tiếp nhận hiện thực kia.
- Chư vị không cam long sao? Những người lãnh đạo các ngươi sẽ không cam ư?
Chung Sơn cười nói.
- Không phải đại soái nghĩ bởi vì chúng ta không cam mà để mấy trăm vạn người Vô Song thành liều mạng cho ngài chứ…
- Ha ha, đương nhiên là không, không có đủ lợi ích, ai lại đi liều chết? Đó chính là phong hiểm sinh tử, hơi không cẩn thận liền vạn kiếp bất phục.
Chung Sơn cười nói.
Chúng nhân hơi khó hiểu nhìn Chung Sơn. Hơi không cẩn thận liền vạn kiếp bất phục? Lúc này không nói được lời nào dễ nghe hơn sao? Tên đại soái này đem sự tình vốn không nguy hiểm đến thế nói thành khủng bố thế này. Vậy ai còn dám đi?
- Không long vòng nữa, ta nói thẳng, điều kiện ta đưa ra là, chém Đại Vũ quân, chém chết một tên Tiên Thiên Kỳ thưởng mười viên thưởng phẩm linh thạch, chém chết một tên Kim Đan Kỳ thưởng một trăm viên thượng phẩm linh thạch, chém Nguyên Anh Kỳ thưởng một ngàn viên, như thế nào?
Chung Sơn cười nói.
Vừa nghe được lời Chung Sơn, rốt cuộc đã có người động tâm. Phần thưởng này quá trọng hậu. Trở về thương lượng hẳn sẽ có rất nhiều thuộc hạ đồng ý.
Nhưng rất nhiều người vẫn nhíu mày suy tư, không phải rất đáng giá, quá nguy hiểm.
- Đương nhiên chém được Đại Vũ binh, trong vòng tay trữ vật của bọ hộ có những gì, chúng ta tuyệt đối sẽ không can thiệp, các ngươi có thể đoạt lấy, còn đoạt thế nào thì phải nhìn bổn sự mỗi người.
Chung Sơn khẽ cười nói.
Nghe được lời Chung Sơn, mắt chúng nhân chợt sáng ngời. Một khắc này tất cả đều mong đợi. Vô Song thành bị xâm lược, trong vòng tay trữ vật của đám binh lính nhất định có rất nhiều bảo bối a.
Tất cả mọi người đều động tâm.
Nhìn thấy ánh mắt mang theo một tia mong mỏi của chúng nhân, Chung Sơn bồi them một câu:
- Còn nữa, trừ công sở còn nguyên, chỗ đóng quân doanh, còn thì mặc cho các ngươi vơ vét trong hai ngày, những gì thu được là của các ngươi.
Thu được chính là của các ngươi? Nghe được lời này, có hơn nửa số người đứng bật dậy, mặc dù tu vi cao tuyệt, nhưng lúc này vẫn phải thở gấp.
Thu được chính là của các ngươi? Đây không phải túng dân vi phủ ( mặc dân làm cướp) sao? Vô Song thành chính là một cái bảo khố a, hai ngày để mặc vơ vét? Đến lúc đó khẳng định cả phòng ốc cũng bị dỡ cướp đi, thế này…
- Thế nào?
Chung Sơn cười nói.
- Lời của đại soái là thật?
Một người kích động hỏi.
- Thiên chân vạn xác, có thể viết giấy rõ ràng cho các ngươi. Nhưng mà, có hai điều kiện.
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Mời đại soái nói.
Người đó nói, những người khác cũng nhìn chằm chằm Chung Sơn.
- Một không thể sát sinh! Hai không thể ***!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ách? Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt.
- Vậy bách tính trong thành giết chúng ta thì sao?
Một người hỏi.
- Vậy thuộc về trường hợp các ngươi phòng vệ chính đáng, có thể giết, chỉ cần bọn họ không phản kháng, các ngươi liền không thể sát sinh, không thể ***!
Chung Sơn nói.
- Được, đại soái.
Mấy người trong đó lập tức hưng phấn nói.
- Vậy tông môn có thể không?
Một tên tông chủ hỏi, rốt cuộc có một số tông môn thiết lập ở ngoài Vô Song thành.
- Gọi chư vị tới đương nhiên có thể.
Chung Sơn cười nói.
- Đa tạ, đại soái!
Tất cả mọi người đều cùng đứng dậy cung vái nói, đồng thời trong mắt đầy hỉ sắc.
- Ừ, đến lúc đó nghe ta an bài.
Chung Sơn nói.
Đợi tiễn hơn ba trăm người kia đi, trong sơn cốc chỉ còn lại Chung Sơn và A Đại..
- Tiên sinh, chỉ mấy lời liền co thêm gần bốn trăm vạn đại quân.
A Đại hưng phấn nói.
- Bốn trăm vạn? Bọn họ cũng tính là binh? Chỉ có một ít người tham lợi mà thôi.
Chung Sơn nói.
- Ách?
A Đại hơi sững lại.
- Có điều đến lúc đó vì vào thành chiếm thêm nhiều bảo bối nhất định chúng sẽ như bầy trâu điên cuồng xông vào thành, ta muốn chính là hiệu quả này. Muốn chính là phấn đấu chí, và phần tham chí kia.
Chung Sơnn trịnh trọng nói.
- Tiên sinh dùng lòng tham của bọn họ để mở cửa Vô Song thành cho chúng ta?
A Đại phân tích.
- Không sai, tiềm năng của con người không cách nào nhận định chính xác, đặc biệt là lúc lòng tham được kích lên càng sẽ không từ thủ đoạn, vượt ra thực lực lúc bình thường, chỉ cần những công sở còn nguyên vẹn trong Vô Song thành, những thứ khác thì tính là gì? Hai trăm vạn dân trong thành? Đương thời lúc bọn họ phản bội hẳn phải nghĩ đến kết quả này, không cần độ lượng. Còn về những thứ khác cũng không mất đi mà. Chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi. Cũng không cho bọn hắn chỗ tốt bao nhiêu, chỉ là trả lại đồ của họ mà thôi.
Chung Sơn cười nói.
- Dùng chính đồ bọn họ để thu mua bọn họ. Tiên sinh, A Đại bội phục!
A Đại lập tức cười nói.
- Ha ha! Bọ họ không liều mạng, vậy những thứ kia để cho người khác. Cho nên bọn họ khẳng định sẽ liều mang xông vào thành.
Chung Sơn cười nói.
- Đúng vậy, nhưng sao phải ước pháp hai điều với bọn họ? Không được sát sinh, không được ***?
A Đại nghi hoặc hỏi.
- Sát sinh? Hai trăm vạn người trong thành trước kia vẫn là con dân Đại La thiên triều, không giết được! Còn về ***? Đó là vì không để nhân tâm tang loạn.
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nhân tâm tang loạn? Không để nhân tâm tang loạn?
A Đại mang thần tình nghi hoặc lắc lắc đầu, hiển nhiên không nghe không hiểu.
Mà Chung Sơn lại chỉ nói tới đó mà không nói thêm gì nữa.
(Những chỗ *** là do txt thiếu, không dám chém lung tung, mọi người tha tội)