Chương 03: Tiểu thành
Mới thoáng cái, một tháng trôi qua.
Trăng sáng sao thưa.
Lí Duệ từ từ mở mắt, cảm nhận được nửa người dưới tê dại.
Nhất trụ kình thiên.
Đã lâu cảm giác này.
Nhìn ra luyện võ quả thực rất có hiệu quả.
Đoạn thời gian này, ngoại trừ việc cần thiết đi chuồng ngựa tuần tra, lúc khác đều trốn trong phòng luyện công, hiệu quả cũng cực kì rõ ràng. Hắn đã vụng trộm thử qua, giơ hai trăm cân cự thạch căn bản không thành vấn đề.
Thất tuần ông cụ già cử bổng hai trăm cân, đặt ở kiếp trước liền là thần tượng công viên rồi.
Bát Đoạn Cẩm không có lực sát thương gì, nhưng khí lực lớn cũng đủ đánh chết người.
Với khí lực hiện tại của Lí Duệ, chỉ sợ hơn phân nửa hộ viện Chu gia đều không phải đối thủ của hắn.
Lí Duệ đầu tiên dò xét chuồng ngựa một vòng, sau đó luyện bốn lần Bát Đoạn Cẩm.
Cho đến khi bị tiếng ồn ào ngoài cửa làm kinh động, hắn mới ra khỏi cửa.
Đến khi Lí Duệ lần theo tiếng động vào tiền viện, liền thấy một đám gia phó đứng thành vòng tròn, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ.
Lí Duệ lập tức nhìn thấy Dương Dũng ở ngoài đám người.
"Lão Dương, chuyện gì xảy ra?"
Dương Dũng: "Một tiểu tử mới vào phủ trộm đồ, bị lão gia bắt được, ấn quy củ muốn đánh ba mươi roi."
Vừa dứt lời, Lí Duệ liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Qua khe hở giữa đám người, hắn thấy một thanh niên nửa người trên trần trụi, trên lưng toàn là vết máu, nhìn mà rùng mình.
"Chân ngoài dài hơn chân trong chó chết, thấy ngươi đáng thương thu nhận ngươi, ngươi còn dám trộm đồ, lão tử đánh chết ngươi!"
Liền thấy lão gia Chu gia giơ roi, hung hăng đánh xuống.
Một tiếng "ba" thanh thúy!
Những gia phó đứng xem đều không tự chủ được run lên.
Dương Dũng: "Tiểu tử này mẹ già bệnh nặng mới bán mình vào Chu gia, hẳn là muốn trộm đồ đi bán lấy tiền chữa bệnh cho mẹ, ai..."
Hắn lắc đầu, không nói tiếp.
Cuối cùng, thanh niên hôn mê được mấy hộ viện khiêng đi, thở ra nhiều hơn hít vào, sống không nổi nữa rồi.
Lí Duệ có lẽ là người bình tĩnh nhất trong đám người.
Trường hợp như vậy hắn đã gặp nhiều trong mấy chục năm kinh nghiệm, một khi làm nô, thì tính mạng cũng bán cho chủ, dù bị chủ đánh chết, quan phủ cũng chẳng quản, chết cũng là chết uổng.
"Cái thế đạo ăn người này."
Bỗng, Dương Dũng ồ lên: "Lão Lý đầu, ngươi phản lão hoàn đồng không thành, thể cốt nhìn qua cứng cáp hơn trước nhiều."
Hắn dò xét Lí Duệ, miệng lẩm bẩm.
Nguyên bản hắn tưởng Lí Duệ đùa khi nói luyện Bát Đoạn Cẩm, giờ xem ra, đối phương nói không chừng thật đang luyện.
Lí Duệ lấy Bát Đoạn Cẩm từ trong ngực ra: "Vừa vặn trả lại ngươi."
Dương Dũng thu lại quyển công pháp, càng thêm kinh ngạc.
"Lão Lý đầu, ngươi còn muốn hại ta nữa sao?"
Lí Duệ: "Yên tâm, chôn người việc này ta quen."
Dương Dũng khóe miệng co giật, hắn cảm thấy mình có khi sống không bằng Lí Duệ, chẳng lẽ lão Lý đầu thật muốn cho hắn tống chung?
Đảo ngược Thiên Cương!
...
Lí Duệ về phòng, hồi tưởng lại cảnh hôm nay.
Người hầu vẫn là người hầu, không có chút nhân quyền nào.
Theo võ công càng tinh thâm, tiêu hao càng lớn, đồ trong chuồng ngựa nhà kho đã bị hắn dùng hết, tuy hắn có thể trộm giấu mỗi ngày, nhưng điều này tăng nguy cơ bị lão gia phát hiện.
Tuy nói lão gia Chu gia là người hắn nhìn lớn lên.
Nhưng nếu hắn phạm tội, đối phương sẽ không nể tình, đời trước lão Mã phu cũng vì con ngựa bị bệnh mà bị đánh chết.
Thi thể cũng do hắn chôn.
"Xem ra chỉ có thể đi mua ngoài."
May mà bổng lộc mã phu khá giàu, ở Chu gia chẳng cần tiêu gì, Lí Duệ những năm qua cũng tích không ít tiền, đủ dùng một thời gian.
Vừa nghĩ tới mình có tận ba mươi lượng bạc.
Cũng khó trách nghe nói trong thành có cô gái trẻ thích lừa gạt lão già.
...
Người già rồi, mới biết nhiều người trẻ tuổi không biết chuyện, cũng ví như cái chợ đen này.
Chợ đen mới xây xong là bốn mươi năm trước.
Lúc đó hắn vừa mới chôn lão Mã phu, trở thành Chu gia mã phu mới, ngay lúc đó chợ đen còn rất chính quy, nhiều chuyện đều là dần dần mới trở nên không chính quy.
Chợ đen nằm ở một góc hẻo lánh của đông thành, đi khoảng hai khắc đồng hồ là đến.
Lối vào, hai tráng hán mặc áo đen, nhìn rất khó chọc, mặt không đổi sắc ngăn Lí Duệ lại: "Một đồng tiền lớn phí vào thành, vào rồi cấm nghịch ngợm, nếu không tự chịu hậu quả."
"Minh bạch."
Lí Duệ đã sớm biết quy trình, thuần thục móc từ trong ngực ra một đồng tiền lớn.
Nơi này gọi là chợ đen, thực ra cũng không thần bí như trong truyền thuyết, chỉ là nơi tập trung bày bán hàng hóa đặc biệt mà thôi, bán đủ thứ đồ, có lẽ có bảo vật, nhưng không nhiều.
Đa phần vẫn là dân làng xung quanh, mang gà trống, trứng gà… đến đổi.
Chợ đen tuy thu phí vào thành, nhưng so với quan phủ thu thuế thấp hơn nhiều, lại có một điểm rất mỉa mai là, trật tự chợ đen thậm chí còn tốt hơn phiên chợ của quan phủ không ít, dù đắt hơn một chút, cũng có rất nhiều người muốn đến.
Những thứ người bình thường không nhận ra, cho dù gặp cũng không phát hiện được, nhất định phải dùng ám ngữ giang hồ đặc biệt mới được.
Lí Duệ đã đến nhiều lần, rất rõ tình hình chợ đen.
Lúc này, hình dạng hắn khác thường ngày rất nhiều.
Không chỉ đội khăn đen, mà quần áo cũng dày hơn thường ngày rất nhiều, thậm chí còn cố ý đệm cho vai vuông vức, không chỉ không nhìn ra tuổi tác, chỉ nhìn thân hình đã biết không dễ chọc.
Tuy nói chợ đen có Huyết Hổ trông coi, trong phiên chợ sẽ không có chuyện gì, nhưng khó đảm bảo người khác để ý, ra chợ đen mới ra tay.
Cẩn thận một chút, cũng không sai.
"Gà đất, thịt heo!"
Lí Duệ nhìn sạp hàng gần nhất, trước kia hắn thường hay vào đây mua thịt về cải thiện bữa ăn.
Nhưng lần này mục đích hắn không phải thịt, mà là thảo dược.
Trong chợ đen có không ít người quanh vùng đi hái thuốc, nhất định lựa chọn những thứ tốt nhất.
Ngay khi hắn tìm sạp hàng bán thảo dược, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc.
"Mã Dương?"
Lí Duệ không ngờ đồ đệ hắn cũng đến chợ đen đúng lúc này.
Mã Dương biết chợ đen, còn là hắn nói cho, lúc đó sư đồ hai người còn rất tốt.
Lí Duệ cũng không định lên tiếng nhận nhau, hắn mau chóng tìm được một sạp hàng thảo dược.
"Lão ca, anh xem đây là ba kích thiên mới hái hôm nay, bổ dương mạnh gân, nhất định tốt dùng."
Nói rồi, hắn còn làm bộ vẻ "anh hiểu đấy".
Thời đại nào cũng vậy, thận đàn ông, mặt đàn bà là chỗ dễ tiêu tiền nhất.
"Tôi lấy cái này, cái này, và cả cái này."
Lí Duệ để tránh lộ tuổi thật, cố gắng nói ít, lại cố ý thay đổi giọng nói, nên chủ quán không phát hiện bất thường.
Những thảo dược này là cho một thang thuốc tên là Dưỡng Khí Tán.
Bài thuốc này là hắn nhìn lén được khi năm xưa thay lão gia Chu gia luyện võ lấy thuốc.
Hắn luôn ghi nhớ trong lòng, giờ cuối cùng cũng dùng đến.
Nhận lấy dược liệu được tiểu thương gói kỹ, Lí Duệ không đổi sắc liếc nhìn người đàn ông gầy gò đang ngẩng đầu nhìn trời cách đó không xa.
Trên mặt hắn có một vết sẹo, nhìn rất khó chọc.
Hắn bị để ý rồi!...