Hương hoa thoang thoảng lan tới, Tang Anh nhẹ nhàng phủi lớp tuyết trên đầu nam tử: "Sao lại đến đây?"
Mặc dù nàng hỏi Vân Trạch, nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn ta không rời, khi liếc thấy con hồ ly trong lòng ta, trong khoảnh khắc liền hiện lên sự kinh ngạc cùng lo lắng khó nhận thấy.
Con cáo lăn một vòng, đổi tư thế khác, gục đầu xuống ngực ta, cố ý không nhìn hai người họ.
Ta cau mày nhìn nó, rồi đưa tay kéo cái đầu nhỏ ra.
Vân Trạch không nói lời nào, quay người bỏ đi.
Tang Anh cũng theo sau hắn mà rời khỏi.
Sau khi bọn họ rời đi, cây trái trước cửa nhanh chóng héo úa, biến thành cành khô trơ trọi.
Chẳng cần nghĩ cũng biết là ai làm, tiếc nuối một rẫy quả ngon lành.