Trụy Tuyết Yên

Chương 04:

Chương 04:
Khi Thần Ma đại chiến mới bắt đầu, thiên địa hỗn loạn.
Lúc ấy nhân gian vẫn chưa hiểu rõ thế nào là ma, cứ nghĩ chỉ là yêu vật tu luyện tà thuật. Nhưng dần dần mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Những yêu vật ấy không chỉ hấp thu công lực người khác, mà còn lấy thịt tươi máu nóng làm thức ăn, số lượng ngày càng đông.
Quan trọng hơn là chúng không có ý thức, dường như sinh ra đã mang theo lòng ác độc và ý niệm hủy diệt tất cả.
Ta đến đền thờ, phụ quân đã hóa thành hư ảnh, chỉ để lại lời răn dạy già nua mà uy nghiêm: "Vạn vật do tâm sinh, bởi tình khởi, vì ác diệt."
Phụ quân hóa thân thành núi cao hồ rộng, ngăn cách vùng yêu giới đã bị chiếm đóng, dùng thân mình bảo vệ chúng sinh còn lại.
Không biết gió từ phương nào thoảng qua, ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Tang Anh.
Không giống như ngày thường thanh minh, ánh mắt nàng mang theo một tia u ám.
Nàng nói: "Phụ quân là vì ngươi mà chết."
Nàng nói: "Ngươi chính là họa hại giữa thiên địa."
Nàng nói: "Ngươi phải lấy cái chết để chuộc tội."
Vân Trạch quát lớn ngăn lại, nắm chặt tay ta bước ra khỏi thần điện.
Hắn nói: "Tang Anh quá đau lòng."
Hắn nói: "Mọi chuyện chẳng liên quan đến ngươi."
Hắn nói: "Ta sẽ xử lý."
Khi cùng Tang Anh đứng bên bờ Đọa Thần Trì, ta lại nhớ tới lời nàng, nàng nói ngày ấy phụ quân đưa cho ta viên châu lam băng vỡ kia chính là toàn bộ thần lực của hắn, phụ quân vốn không cần phải chết.
Sấm sét rền vang, gầm thét như muốn hủy diệt tất cả.
Một đạo lôi đình bổ xuống, trong ánh sáng chói lòa, ta thấy phụ quân và hình dáng lúc nhỏ bé của ta.
Ta hỏi phụ quân: "Tại sao người lại tạo ra ta? So với Tang Anh và Vân Trạch, ta vô dụng đến mức chẳng làm được điều gì."
Phụ quân lại đáp: "Ngươi quan trọng hơn bọn họ."
"Ngươi chính là cứu cánh của chúng sinh."
Có lẽ ta nên nhảy xuống, có lẽ đây chính là ý nghĩa tồn tại của ta.
Nhiều khi, người ta dùng cái chết để cứu vãn cái chết, chết đi đồng nghĩa với hồi sinh.
Ta liền nhảy xuống, nhìn thấy vẻ hận ý và nụ cười méo mó trên mặt Tang Anh. Trong mơ màng, ta thấy miệng nàng mấp máy.
Nàng nói: "Cuối cùng ngươi cũng chết rồi."
Sau đó, ta không chết. Mở mắt ra, trước mặt là Vân Trạch sắc mặt tái nhợt và Tang Anh thần sắc kỳ lạ.
Tang Anh hỏi ta còn nhớ gì nữa không,
Ta đáp: "Ta đều quên hết rồi."
Nàng nói: "Vân Trạch bị thương vì ngươi, ngươi phải giúp hắn chữa lành trong ba ngàn năm."
Vân Trạch đứng một bên nắm tay Tang Anh, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn ta, nói: "Ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi."
Ta nghĩ có lẽ Vân Trạch bị thương ở đầu, cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình, nơi sợi chỉ nhân duyên đang buộc chặt.
Màu đỏ như thể đang nhỏ máu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất