Cơ Động bình tĩnh nhìn chăm chú vào nó: "Ta chỉ hi vọng ngươi để cho Khiêm Thư được tự do. Đồng thời ta cũng hi vọng ngươi hiểu rằng không phải chúng ta muốn dựa vào ngươi, cũng chưa từng nghĩ tới tính toán nhận được chỗ tốt gì từ ngươi!"
Cúc Hoa Trư đột nhiên đứng lên, từ trên giường Cơ Động nhảy xuống: "Ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn." Nói xong nó mang bộ mặt âm trầm rời khỏi phòng.
Nhìn ra cửa phòng, trong mắt Cơ Động toát ra mấy phần suy tư. Hắn đã sớm nhận ra được vấn đề giữa Diêu Khiêm Thư và Cúc Hoa Trư. Chuyện này để hắn ra mặt giải quyết mới thích hợp. Hắn dĩ nhiên biết bản tính Cúc Hoa Trư không tệ, chỉ có điều nó quá mức ỷ lại rồi. Bởi vì nó là Thánh thú nên ai cũng sủng ái nó, nuôi dưỡng nó thành tật bệnh coi trời bằng vung luôn lấy mình làm trung tâm. Hắn gọi Cúc Hoa Trư tới nói chuyện không chỉ vì Diêu Khiêm Thư, đồng thời cũng là vì bản thân Cúc Hoa Trư.
Cơ Động đóng cửa phòng khoanh chân ngồi trên giường, ma lực trong cơ thể chậm rãi vận chuyển, linh hồn và ma lực giao hòa tiến vào trạng thái nhập định rất nhanh.
Sau khi ma lực đột phá bảy quan, linh hồn lực và ma lực trong thân thể hắn đã dung hợp hoàn mỹ chung một chỗ. Nhất là chuyển đổi qua lại cực hạn song hỏa. Mặc dù tốc độ tu luyện không thể mau chóng như trước kia nhưng hết sức chân thật. Mỗi một lần tu luyện đều gia tăng một khoảng nhất định. Cơ Động biết tu vi của mình đã tiến vào thời kỳ ổn định, bắt buộc phải từ từ tăng cường mới được. Chờ chuyện tình thương hội Ngốc Có Tiền và vấn đề thú cưỡi cho mọi người được giải quyết xong, hắn đã suy nghĩ kỹ nên dẫn mọi người bế quan một đoạn thời gian. Bằng vào Ngũ Hành Tương Sinh tuần hoàn trận nhất định có thể giúp cho mọi người gia tăng tu vi nhanh hơn. Trước khi xuất phát đối phó đại lục Hắc Ám Ngũ Hành, Cơ Động muốn tổng thể thực lực của nhóm phải tăng lên đến khả năng cao nhất có thể.
Sáng sớm ngày thứ hai từ trong thành Tây Đê truyền ra tin tức, tối hôm qua có sao chổi rơi xuống bên ngoài thành. Không biết bao nhiêu người đang cảm thán may mắn vì sao chổi không có phủ xuống trong thành. Thiên Can thánh đồ và Chu Tiểu Tiểu cũng không có nhìn thấy phần mặt đất bị sao chổi công phá, bọn họ vừa ra khỏi thành lập tức khống chế ma thú bay thẳng lên trời hướng tới thủ đô Kim thành - đế quốc Tây Kim.
Phi hành mấy ngày rốt cục đã tới Kim thành. Chu Tiểu Tiểu không có nửa phần trì hoãn, trực tiếp mang theo mọi người đi tới tổng hội thương hội Ngốc Có Tiền.
Những người chưa từng tới Kim thành chắc là không biết thực lực thương hội Ngốc Có Tiền cường đại đến cỡ nào. Càng không hiểu nổi đế quốc Tây Kim lệ thuộc thương hội Ngốc Có Tiền đến trình độ thế nào. Kim thành mặc dù không lớn bằng thành Trung Nguyên, nhưng nó là thủ đô cũng có kích thước khoảng một phần ba thành Trung Nguyên. Sau khi vào thành, Chu Tiểu Tiểu chỉ nói một câu khiến cho mọi người ngẩn ngơ.
"Thấy quảng trường phía trước không? Bên kia chính là hoàng cung, hoàng cung tọa lạc ở trung tâm Kim thành, lấy nơi này làm ranh giới, phía tây Kim thành thuộc về thương hội Ngốc Có Tiền chúng ta. Cho nên chúng ta ở chỗ này còn được xưng là Ngốc Nửa Thành."
Mọi người có thể thấy được hoàng cung, đó là một mảnh kiến trúc nguy nga liên miên bất tận. Vấn đề là ở phía tây hoàng cung, bọn họ cũng đồng thời thấy được một dãy kiến trúc càng thêm đồ sộ. Nó kéo dài từ biên giới phía tây ra sát tường thành. Phía trước quần thể kiến trúc này còn có một tòa đại lâu khổng lồ, nhìn bề ngoài tuyệt đối không kém hoàng cung, phía trên đề mấy chữ to sơn son thiếp vàng: Ngốc Có Tiền – Ngốc Nửa Thành. "Thật sự không phải có tiền một cách bình thường mà." Đây là ý niệm duy nhất trong đầu mọi người. Có khả năng chiếm một nửa diện tích ở trong thủ đô một quốc gia, từ đó đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.
Không đợi Chu Tiểu Tiểu đi tới cửa chính đã có người tiến lên nghênh đón, tất cả đều mặc đồng phục màu vàng của thương hội Ngốc Có Tiền, đồng thời cung kính đi tới trước mặt Chu Tiểu Tiểu. Có người đeo một cái rương nhỏ ở sau lưng, từ trong đó lấy ra khăn ấm vừa cung kính hành lễ vừa đưa cho mọi người. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Mọi người đi đường mệt nhọc cả ngày nên được dùng khăn ấm lưu mùi hương nhàn nhạt lau mặt là chuyện cực kỳ sảng khoái. Hơn nữa, lúc này nhân viên thương hội làm như không nhận thấy bộ dạng tuyệt sắc của chúng nữ, sau khi đưa khăn ấm ra lập tức tránh sang một bên.
Chu Tiểu Tiểu dường như thay đổi thành người khác, hai tay chắp sau lưng trương cái bụng béo ra trước, một khuôn mặt mập mạp ra vẻ uy nghiêm nói: "Đi an bài chỗ nghỉ ngơi cho các vị khách quý, báo cho nghị sự đoàn biết ta đã mang người thừa kế trở lại. Sáng sớm ngày mai sẽ tiến hành khảo hạch."
"Vâng, hội trưởng đại nhân !" Mệnh lệnh vừa hạ xuống lập tức liền có người lui xuống an bài.
Tiến vào Ngốc Nửa Thành của thương hội Ngốc Có Tiền người ta có cảm giác càng thêm rung động, mọi người tựa hồ đều nhận thức Chu Tiểu Tiểu, chỉ cần có người nhìn thấy hắn liền lui sang một bên khom mình hành lễ. Bất kỳ nhân viên hay lão bản tất cả các cửa hàng bên trong Ngốc Nửa Thành đều như thế. Chỗ ở được sắp xếp rất nhanh, bọn họ cư ngụ ở khu vực trung tâm Ngốc Nửa Thành, trong một khu tịnh xá. Mỗi người một gian phòng, nơi này nhìn qua không có tầng lầu, nhưng đi vào trong mới thấy sự khác biệt ở đó.
Mỗi một gian phòng đều cực kỳ hoành tráng, chia thành hai gian trong ngoài đặc biệt có một cặp thiếu nữ sinh đôi làm thị nữ tiến hành hầu hạ, còn có một gian nhỏ bên cạnh. Phòng nhỏ này dành cho chị em sinh đôi ở lại. Tiến vào cửa sẽ thấy không gian rộng trên trăm thước vuông, toàn bộ vật phẩm trang sức đều nổi bật. Nhóm Thiên Can thánh đồ cũng không biết mấy món trang sức này là thứ gì, tửu điếm Ngốc Có Tiền bố trí rất khác biệt với nơi khác, nhìn qua không quá hoa lệ, mà làm cho người ta có một loại cảm giác thâm thúy, mỗi món đồ trang sức này hẳn là rất có giá trị. Gian trong là nơi nghỉ ngơi, cái đầu tiên đập vào mắt chính là một cái giường lớn siêu cấp, được chế tạo từ loại gỗ cực phẩm. Chỉ riêng cái giường này đã gần bằng gian phòng nhỏ, cột gỗ hai bên y như cột định khắc hoa văn tinh xảo.
"Cơ Động, mọi người cùng nghỉ ngơi một lát đi. Ta đi an bài nghị sự đoàn khảo hạch." Vừa nói dứt lời Mập Mạp định xoay người rời khỏi.
A Kim chợt ngăn trước mặt Chu Tiểu Tiểu: "Chờ một chút, mang những thị nữ này đi luôn, chúng ta không cần người hầu hạ."
Chu Tiểu Tiểu cười hắc hắc gian tà, nói: "Có người hầu hạ mới được chứ? Thị nữ đều đã trải qua huấn luyện đặc thù."
A Kim hừ lạnh một tiếng, Miểu Miểu đứng bên cạnh cũng nói: "Mập Mạp, không cho ngươi làm hư mấy tên nam nhân này, ta không muốn nghe những thanh âm không nên nghe vào buổi tối."
Mập Mạp cười mị mị nói: "Tốt, tốt, ta mang các nàng đi là được. Đáng tiếc ơi là đáng tiếc…" Vừa nói hắn vừa cố ý liếc qua nhóm người Cơ Động, Phất Thụy. Cơ Động và Phất Thụy còn không có gì, nhưng Lang Thiên Ý, Đỗ Minh thì mặt mày đỏ chót. Dù sao bọn họ ít khi tiếp xúc với ngoại giới, tự nhiên có điểm lúng túng với ám hiệu này của Chu Tiểu Tiểu.
Thị nữ sinh đôi vẫn theo lão mập rời khỏi, hồi lâu mọi người mới bớt đi vài phần lúng túng. Tất cả cũng không tự mình trở về phòng nghỉ ngơi mà tụ tập trước cửa phòng lớn. Trong viện có một dãy chòi nghỉ mát, Cúc Hoa Trư không còn ở trong ngực Đỗ Hinh Nhi, chỉ u buồn ngồi chồm hổm trong góc.
"Cơ Động, thật sự ngươi muốn thừa kế vị trí hội trưởng thương hội Ngốc Có Tiền hả?" Mở miệng trước tiên chính là Phất Thụy, hắn là sư huynh Cơ Động, lời của hắn cũng có trọng lượng trong nhóm Thiên Can thánh đồ
Cơ Động gật đầu nói: "Nhận ủy thác của người ta thì phải làm cho được. Nếu như ta đã đáp ứng Chu Tiểu Tiểu sẽ không thay đổi chủ ý. Sư huynh cũng biết mấy bình rượu kia đối với ta trọng yếu cỡ nào. Nếu như không phải Chu Tiểu Tiểu xuất ra chỉ sợ trong vòng mười năm ta rất khó tìm được chúng nó. Ta không thể mạo hiểm, bởi vì ta không muốn làm cho Liệt Diễm thất vọng."
Phất Thụy nói: "Nhưng ngươi cũng nên biết một điều, mặc dù thương hội Ngốc Có Tiền này rất có tiền, thế nhưng trong đó quan hệ rắc rối vô cùng phức tạp. Một khi sự tình không tốt ngươi sẽ hãm sâu vào trong đó."
Cơ Động cười nhạt nói: "Điểm này ta đã suy nghĩ qua và thương lượng với Mập Mạp rồi. Hắn đáp ứng ta chỉ cần có thể thông qua lần khảo hạch này, ta chỉ cần cấp cái tên cho thương hội Ngốc Có Tiền là được. Về phần sự tình sau đó ai mà biết chứ? Sư huynh, ngươi cũng biết quyết định của ta chín năm sau mà."
Nghe Cơ Động nói câu sau cùng, trong lòng Phất Thụy không khỏi lạnh lẽo, ánh mắt biến đổi vô chừng, nhìn lại Trần Tư Tuyền đeo mạng che mặt ở bên cạnh, thở dài một tiếng không nói thêm gì nữa.
Diêu Khiêm Thư nói: "Thương hội Ngốc Có Tiền nội tình phong phú, lực ảnh hưởng đối với đế quốc Tây Kim to lớn như thế. Ta cho rằng Cơ Động có thể trở thành người thừa kế chức vụ hội trưởng cũng là chuyện tốt. Có thể tiết kiệm cho chúng ta không ít công sức và thời gian.
Thiên Cơ mỉm cười nói: "Bất luận chủ nhân quyết định thế nào ta sẽ ủng hộ vô điều kiện. Chẳng qua là lần khảo hạch này sẽ có một ít biến số. Tối hôm qua ta xem thiên tinh có thể nhìn thấy là trong đó có nguy hiểm lẫn với kỳ ngộ. Mặc dù gặp nguy hiểm nhưng cũng không có tai ương gì lớn. Ta tin tưởng chuyện lần này đối với nhóm Thiên Can thánh đồ sẽ là chuyện tốt."
Thiên Cơ ở trong Thiên Can thánh đồ luôn luôn có địa vị siêu nhiên, lịch đại thánh đồ đều như thế. Vân Thiên Cơ rất ít khi tiến hành tiên đoán, nhưng lời hắn nói mọi người vẫn tương đối tin phục. Huống chi, trong những người này có ai đủ trọng lượng chất vấn quyết định của Cơ Động đây? Người có thể ảnh hưởng chân chính đến Cơ Động quyết định, chỉ sợ có mỗi Phất Thụy. Ngay cả hắn cũng bị Cơ Động thuyết phục, những người khác tự nhiên không nói thêm làm gì.
Miểu Miểu nói: "Cơ Động, ngươi muốn là trở thành người thừa kế hội trưởng thương hội Ngốc Có Tiền, bên phía các trưởng bối của ngươi có vấn đề gì hay không?"
Cơ Động nói: "Ta sẽ giải thích cho bọn họ. Kế nhiệm vị trí hội trưởng không có nghĩa là ta sẽ làm việc thương hội Ngốc Có Tiền. Mập Mạp coi trọng chính là thanh danh của ta mà thôi."
Phất Thụy nói: "Đã như vậy mọi người sớm nghỉ ngơi đi. Chuyện này đã quyết định xong, chúng ta cứ toàn lực trợ giúp Cơ Động ứng phó thông qua kỳ khảo hạch này. Cho dù thương hội Ngốc Có Tiền khảo hạch khó đến mức nào, chẳng lẽ còn khó khăn hơn việc chống lại Cúc Hoa Trư và Chu Tiểu Tiểu liên thủ hay sao?" Sự tự tin mạnh mẽ từ trên người Lôi Đế lan tràn tới, đồng thời cảm nhiễm đến tất cả mọi người, đúng như lời hắn nói, ở trên đại lục Quang Minh Ngũ Hành này có vấn đề gì có thể làm khó được bọn họ chứ?
"Chờ một chút !" Ngay lúc đó Cúc Hoa Trư vốn luôn nằm co trong góc đột nhiên nhảy lên trên bàn, ánh mắt nhìn chăm chú Diêu Khiêm Thư: "Những người khác đều rời đi, Diêu Khiêm Thư lưu lại, ta có lời muốn nói với ngươi !"
Diêu Khiêm Thư hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn qua Cơ Động, Cơ Động vừa thấy thì gật đầu ra hiệu cho hắn. Phần lớn những người khác có điểm khó hiểu, chỉ có số ít người mơ hồ đoán được gì đó, Cơ Động dùng ánh mắt khích lệ Diêu Khiêm Thư, dẫn mọi người trở về phòng riêng. Sau nửa canh giờ cửa phòng Cơ Động vang lên.
"Khiêm Thư, vào đi. Cửa không khóa !"
Cửa mở ra, Diêu Khiêm Thư từ bên ngoài đi vào, từ trên mặt hắn nhìn ra được hắn đang có mấy phần vui mừng, nhưng cũng có mấy phần buồn bã.
"Cúc Hoa Trư đi rồi?" Cơ Động hỏi.
Diêu Khiêm Thư gật đầu nói: "Nó đi, không biết tại sao ta rõ ràng cầm lại được năng lực khế ước của bản thân phải cao hứng mới đúng. Nhưng mà ta không có một chút cao hứng nào. Mặc dù những năm này nó một mực chèn ép ta, nhưng khi nó chân chính rời đi ta phảng phất như đã đánh mất thứ gì đó rất quý giá."
Cơ Động đứng lên đi tới trước mặt Diêu Khiêm Thư, vỗ vỗ vai hắn: "Đừng nghĩ nhiều làm gì. Thật ra bản tính Cúc Hoa Trư rất tốt, chẳng qua là cái tôi của nó quá lớn mà thôi. Hi vọng lần đả kích này có thể khiến nó giác ngộ lại. Hơn nữa ta đuổi nó đi như vậy cũng còn có ý khác, sau này ngươi sẽ rõ !"
Diêu Khiêm Thư bất đắc dĩ nói: "Cơ Động, tại sao rõ ràng ta lớn tuổi hơn ngươi. Thế nhưng từ khi ở chung một chỗ với ngươi luôn luôn có cảm ngươi y như là trưởng bối của ta vậy?"
Cơ Động nghe thế cũng sửng sốt, khóe miệng nhếch lên nhe răng trắng bóc, hắn thầm nghĩ trong lòng, "Ta vốn là người của hai thế giới, luận tuổi tác chân chính thì làm trưởng bối của ngươi cũng đủ rồi". Cơ Động nói: "Nếu khế ước đã được giải trừ, quay đầu lại ngươi có thể tìm một đầu ma thú đồng bạn thích hợp của mình đi!"
Diêu Khiêm Thư gật đầu nói: "Cơ Động, trước khi Cúc Hoa Trư đi nó nhổ trong miệng ra cho ta một vật, nói là nó không muốn thiếu ta cái gì, sau đó mới rời đi. Ngươi giúp ta nhìn xem đây là cái gì?" Vừa nói hắn vừa từ lấy ra một hạt châu xanh biếc đưa tới trước mặt Cơ Động.
Vậy là một hạt châu xanh biếc không có bất kỳ ma lực ba động, khó trách Diêu Khiêm Thư không nhận ra nó là cái gì. Trên hạt châu không có nửa phần ma lực ba động, cảm giác giống như nó chỉ là một viên châu thủy tinh bình thường mà thôi.
Cơ Động nhận lấy hạt châu ngân quang trong mắt chợt lóe, bất chợt trên mặt hắn hiện ra nét kinh ngạc: "Thứ này không kém đâu! Mặc dù ta không biết nó là cái gì nhưng ta có thể khẳng định, nếu như ngươi muốn chân chính sử dụng nó trước tiên ngươi nhất định phải lĩnh ngộ huyền bí Hỗn Độn Mộc mới được. Mà đồ vật cần đến lực lượng Hỗn Độn dẫn dắt ngươi không cần ta nói thêm chứ?"
Diêu Khiêm Thư nhận lại hạt châu, thần sắc trên mặt trở nên ảm đạm: "Cơ Động, ngươi nói chúng ta đối xử với Cúc Hoa Trư có hơi quá không? Nó thế mà để lại cho ta một bảo vật vô giá như vậy, ta..."
Cơ Động mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay vuốt ve vành môi mỏng của Khiêm Thư, thân hình đung đưa uyển chuyển nói: "Được rồi, ngươi không cần nghĩ ngợi quá nhiều, tương lai không lâu sau nó sẽ còn trở lại. Cho dù không phải vì chúng ta, nó cũng phải suy nghĩ vì những huynh đệ kia của nó. Chỉ có điều không phải là bây giờ."
Vào lúc ấy, Chu Tiểu Tiểu lê lết thân thể to béo từ bên ngoài đi vào, dùng hai chữ "ngột ngạt" thật sự là chính xác để hình dung thân thể khổng lồ của hắn so với cánh cửa gian phòng.