Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói:
"Xong xuôi mọi việc ta tự nhiên sẽ rời khỏi nơi này. Bất quá mất bao lâu thời gian ta cũng không thể xác định, nhưng khẳng định sẽ không quá ba tháng."Băng Vân giận dữ nói:
"Ba tháng? Ta làm gì có nhiều thời gian với ngươi như vậy?"Niệm Băng nói:
"Vậy ngươi có thể tùy thời tìm người đến bắt ta. Chỉ cần các ngươi có thể bắt được ta, tự nhiên có thể mang ta đến Băng Thần tháp.""Ngươi……." Băng Vân không phải không nghĩ tới việc lợi dụng thế lực của Băng Thần tháp bắt Niệm Băng trở về. Nhưng một gã ma đạo sĩ có được tiên thiên lĩnh vực, tuyệt không thể kém hơn so với một gã ma đạo sư bình thường, nhất là tiên thiên lĩnh vực của Niệm Băng rất quái dị. Huống chi hắn còn có quái dị khôi lỗi, điều này khiến nàng không có chút nắm chắc. Nếu mang theo người của Băng Thần tháp đến bắt Niệm Băng, có thể sẽ mang lại tổn thất không nhỏ.
Hơn nữa bây giờ nàng càng ngày càng không rõ thực lực của Niệm Băng, dưới tình huống không nắm chắc, nàng càng nguyện ý chờ. Đến Băng Nguyệt thành nàng cũng không nóng lòng đi liên lạc thế lực của Băng Thần tháp, có lẽ cũng bởi vì Miêu Miêu. Mặc dù Băng Vân rất hận Niệm Băng, nhưng nàng đồng thời phát hiện nam nhân làm mình căm hận này, ấn tượng trong lòng mình ngày càng khắc sâu. Ma lực cường đại, trù nghệ tinh thâm, mỗi thứ đều khiến nàng lưu lại ấn tượng sâu sắc. Giữa trưa hôm nay, nàng cùng Miêu Miêu đi ra bên ngoài ăn. Nàng kinh ngạc phát hiện rằng mình đối với thức ăn ngon kia không một chút hứng thú, nàng đã có thói quen ăn mĩ thực do Niệm Băng làm.
"Niệm Băng ca, Băng Vân tỷ tỷ! Các người đừng có ầm ỷ nữa được không?" Miêu Miêu nhìn bên này, lại nhìn bên kia. Không khí giằng co kiểu này nàng thập phần không thích.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
"Tốt, không ầm ĩ nữa. Ca ca về trước đây, muội bồi tiếp Băng Vân tỷ tỷ đi." Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Băng Vân, xoay người trở về phòng mình.
Trở về phòng, Niệm Băng bắt đầu tiến hành minh tưởng. Hành động cả ngày nay có thể nói là thập phần không thuận lợi, chẳng những không thể lợi dụng thế lực Huyết sư giáo, thậm chí cả Tuyết Phách cũng không muốn giúp mình gặp Yến Phong. Xem ra, muốn giúp Yến Phong lên ngôi vua cũng không dễ dàng gì, thực lực một người dù sao cũng rất nhỏ.
Nhưng mà mình tại Băng Nguyệt đế quốc thật sự cũng không có thế lực nào khác để lợi dụng. Bây giờ cũng chỉ có thể đi từng bước, xem từng bước, hy vọng bảy vị trưởng lão của Huyết Sư Đường có thể đến nhanh một chút. Không biết khảo nghiệm của bọn họ là cái gì? Chỉ cần không phải rất khó, mình cũng có thể vượt qua.
Niệm Băng dùng Tiên thiên chi pháp tu luyện không lâu, thì trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện biến hóa. Áo Tư Tạp trong ngực hắn đột nhiên nhúc nhích, xuất ra một luồng năng lượng màu xám, ngay sau đó kim quang nhàn nhạt mang theo hào quang màu xám từ trung tâm lan ra. Niệm Băng chỉ cảm thấy tim mình nảy lên một cái, một cảm giác khó có thể nói lên trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Làn da ngưng kết một tầng lân phiến màu xám, trên phiến còn có một ít kim quang nhàn nhạt.
"Da da da, ta thành công rồi! " Thanh âm hưng phấn của Áo Tư Tạp vang lên trong đầu Niệm Băng.
Niệm Băng tức giận nói:
"Thành công cái gì? Ngươi trước tiên đem tầng lân phiến này thu hồi giúp ta. Tạp Tạp, nếu ta đang đi trên đường, ngươi đột nhiên xuất ra một chút lân phiến, ta sẽ bóp cổ ngươi tới chết đó."Áo Tư Tạp hắc hắc cười, nói:
"Ta rất là hưng phấn thôi mà, không thể trách ta. Lần sau ta nhất định chú ý."Niệm Băng hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi thành công cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi nhanh như vậy đã tìm ra phương pháp sử dụng năng lượng?".
"Không phải việc đó. Bất quá ta đã tu luyện xong tầng thứ nhất Long Tộc tâm pháp của chúng ta, đương nhiên phải cao hứng rồi. Mặc dù ta vẫn chưa thể sử dụng hiệu quả năng lượng của mình, nhưng luyện thành tâm pháp tầng thứ nhất này có thể khiến cho thực lực của ta tăng lên. Ta trong cơ thể ngươi, thực lực của ta tăng lên đối với ngươi cũng có lợi. Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được bây giờ thân thể của ngươi càng thêm cứng cáp hơn vài phần sao? Hơn nữa, luyện thành tầng thứ nhất tâm pháp, năng lượng của ta so với trước kia càng thêm ngưng kết, có lẽ không lâu nữa ta có thể tìm ra tính chất năng lượng của mình rồi. Ta bây giờ đã có hướng đi, tin rằng không tốn quá nhiều thời gian."
Niệm Băng nói:
"Tạp Tạp, chúng ta bây giờ cùng dùng một thân thể, có hay không khả năng năng lượng của chúng ta trong điều kiện đặc biệt này tiến hành dung hợp? Nếu là như vậy, lấy Băng Hỏa Dồng Nguyên ma pháp lực của ta cộng với năm hệ ma pháp khác ; lại liên hợp với năng lực của ngươi, khẳng định có thể khiến tổng hợp thực lực của chúng ta tăng lên."Tạp Tạp nghĩ ngợi nói: "Điều này tựa hồ không thể, mặc dù không biết vì cái gì. Long lực của ta cũng không có bài xích lực lượng của ngươi. Nhưng nhân loại các người tu luyện thứ gì đó cùng long tộc chúng ta tu luyện long lực có khác biệt rất lớn, muốn dung hợp phi thường khó khăn. Bất quá, bởi vì chúng ta cùng một thân thể, có thể nói linh hồn tương liên. Nếu một khi ngươi gặp nguy hiểm hoặc tâm tinh đặc biệt kích động, ta đều có thể cảm giác được, hơn nữa lập tức từ trạng thái ngủ say tỉnh lại ngay.
Bởi vì ta bây giờ còn không thể hoàn toàn khống chế năng lượng của mình, không thể giúp ngươi công kích. Nhưng giúp ngươi phòng ngự thân thể của chúng ta thì không có vấn đề gì.
Hơn nữa ta phát hiện khi năng lượng của ngươi tỉnh dậy sau khi minh tưởng, thì tốc độ tu luyện của ta tựa hồ nhanh hơn một chút. Tựa hồ ma pháp lực của ngươi đối với ta quả thực trợ giúp rất lớn. Niệm Băng, thời điểm ngươi cảm giác được nguy hiểm, ngươi đã có thể chủ động thức tỉnh ta, để ta giúp ngươi phòng ngự. Lấy phòng ngự lực của ta, trừ phi là cấm chú, ma pháp bình thường hoặc là công kích vật lý rất khó tạo ra thương tổn với thân thể chúng ta.
Ô được rồi, ta tu luyện Long Tộc tâm pháp chính là lúc trước từ trong lòng lão Ba ta trộm lấy. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, tâm pháp này chỉ có người kế thừa Long Thần mới có thể tu luyện. Vừa rồi khi đột phá tầng thứ nhất, ta đột nhiên có cảm giác cho dù ngươi không thể đem bảy khiếu huyệt trên người hoàn toàn mở ra giúp ta tái tạo thân thể, một khi ta đạt tới tầng thứ mười ba của Long Tộc tâm pháp, cũng có thể tự mình tiến hành tái tạo thân thể. Năng lượng của ta dù sao cũng rất quái dị, cả long tộc cũng không có ghi lại. Nói không chừng từ nay về sau ta có thể trở thành cường giả chưa từng có trong lịch sử long tộc đó. Hắc hắc."
Niệm Băng đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, vội hỏi:
"Tạp Tạp, nếu ta để cho ngươi khống chế thân thể, ngươi có thể đọc được bí mật trong lòng người khác hay không?"Nếu có thể dựa vào năng lực của Tạp Tạp biết được bí mật trong lòng Băng Vân, vậy thì việc cứu cha mẹ có thể thực hiện được, một số kế hoạch của mình sau đó có thể không cần phải tiến hành.
Tạp Tạp nói: "Điều này không có khả năng đâu. Loại năng lực quái dị này của ta so sanh với long lực của bản thân thì phi thường yếu, chỉ khi đối phương mở trái tim ta mới có thể đọc được bí mật trong lòng đối phương. Nếu muốn biết bí mật đối phương thì bây giờ là không có khả năng. Chờ năng lực của ta sau khi cường đại đến trình độ nhất định có thể thử xem sao. Bây giờ năng lực của ta còn quá yếu, ta sợ sẽ bị phản phệ. Thế nào? Ngươi lại muốn cô nương nào sao? Muốn biết bí mật trong lòng người ta à?".
"Câm miệng, ta là người như vậy sao? Ta là vì sự tình khác." Tạp Tạp trả lời làm Niệm Băng có chút thất vọng, hắn biết kế hoạch của mình phải tiếp tục tiến hành.
Tạp Tạp hắc hắc cười nói:
"Đương nhiên ngươi là cái loại người này. Bất quá cảm giác nhìn ngươi biểu diển xuân cung (*) quả thật rất tốt, cả ta cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.""Lại đây!", Niệm Băng hướng lên trời giơ ngón tay giữa lên:
"Ngươi nhìn trộm! Từ nay về sau tốt nhất là đừng cho ta biết ngươi thích mẫu bạo long, nếu không, đừng trách ta trả thù nhé."Áo Tư Tạp cười nói:
" Lão Đại, không cần đâu. Nói như thế nào thì chúng ta bây giờ cùng một thể mà! Ta so với ngươi nhỏ hơn, coi như là đệ đệ. Ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy được? Như vầy đi, lần sau ngươi cùng lão bà của ngươi thân mật thì thông báo cho ta một tiếng ; ta nhất định ngủ như chết, tuyệt không quấy rầy chuyện tốt của các người."Niệm Băng hừ một tiếng, nói:
"Cũng không sai biệt lắm. Tốt, chúng ta đồng thời tu luyện đi." Có một đầu long giúp phòng ngự, hắn thấy cũng rất tốt.
Buổi tối, Niệm Băng cùng Miêu Miêu chào tạm biệt sau khi rời lữ điếm. Miêu Miêu vốn không muốn hắn rời đi, Niệm Băng phải đáp ứng ngày mai làm cho nàng điểm tâm, mới có thể rời đi được. Băng Vân từ miệng Miêu Miêu biết được Niệm Băng phải đi ra ngoài làm đầu bếp, tự nhiên là phi thường kinh ngạc. Nàng thật không rõ Niệm Băng cuối cùng là muốn làm cái gì, nhưng có Miêu Miêu bên cạnh, nàng cũng không sợ Niệm Băng chạy trốn.
Trở lại phủ nguyên soái, sau khi làm cho Tuyết Phách một bữa tối phong phú, Niệm Băng liền trở về phòng mình. Đã phải đợi nên hắn cũng không nóng nảy, mỗi thời mỗi khắc đều muốn phải tăng thực lực của mình lên mới là quan trọng nhất. Niệm Băng minh tưởng từ sau khi ăn xong mãi đến khi hừng đông ngày hôm sau mới chấm dứt. Niệm Băng cảm giác được thực lực chính mình lại tăng lên vài phần, ma đạo sử cảnh giới đã hoàn toàn ổn định. Năng lượng chứa trong bảy ma pháp quang cầu trong cơ thể đã cực kỳ khổng lồ, cho dù không lấy thiên nhãn lĩnh vực tăng lực, bây giờ đồng thời thi triển hai cái cửu cấp ma pháp cũng không quá khó khăn.
Liên tiếp năm ngày cuộc sống của Niệm Băng đều không thay đổi quy luật. Mỗi sáng sớm từ phủ nguyên soái trở về lữ điếm làm điểm tâm cho Miêu Miêu cùng Băng Văn, buổi sáng tĩnh tu tại lữ điếm, giữa trưa nấu cơm cho các nàng, buổi chiều trên đường trở về tùy tiện đi dạo, trước khi đêm tối trở về phủ nguyên soái làm cơm chiều. Sau khi ăn xong cơm chiều, trực tiếp trở về phòng mình minh tưởng mãi cho đến sáng ngày hôm sau.
Lúc đầu Tuyết Phách đối với Niệm Băng thực sự còn lo lắng, vẫn phái cao thủ trong phủ giám thị hắn. Nhưng theo thời gian trôi qua đã năm ngày, Niệm Băng cũng không có làm điều gì bất lợi cho phủ Nguyên Soái. Cũng chỉ là cùng Miêu Miêu tiếp xúc, ngẫu nhiên mang theo Miêu Miêu trên phố mà thôi ; hơn nữa trù nghệ của Niệm Băng quả thật tinh sâu, khiến cho Tuyết Phách dần yên tâm đối với hắn. Hôm nay Tuyết Cực hồi âm tới, trong thơ lại càng cực lực tán thướng trù nghệ của Niệm Băng, khiến cho Tuyết Phách tinh thần đại phóng, rút lại tất cả giám thị đối với Niệm Băng.
Hết thảy việc này đều âm thầm tiến hành, nhưng Niệm Băng cũng biết rất rõ Tuyết Phách làm cái gì. Có lực quan sát siêu cường nhờ Thiên Nhãn huyệt, bất cứ giám thị nào cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Hôm nay ăn cơm xong Niệm Băng không ra ngoài, mà trở vào phòng mình tại lữ điếm khoanh chân trên giường, chuẩn bị bắt đầu tu luyện. Tất cả thời gian trống của hắn đều dành cho tu luyện. Hắn biết rõ thực lực bây giờ của mình còn không đủ để cùng cao thủ Thần Hàng sư cấp bậc ganh đua cao thấp. Muốn có đột phá không thể hy vọng có kỳ tích gì xa vời, mà hết thảy là phải dựa vào cố gắng của chính mình, kiên định từng bước làm thực lực tăng dần.
Lúc Niệm Băng chuẩn bị nhập định, trên cửa sổ vang lên một âm thanh rất nhỏ, Niệm Băn đã cảm nhận được là ai đến, thấp giọng nói:
"Vào đi."Cửa sổ lặng yên mở ra không một tiếng động, một đạo nhân ảnh phiêu nhiên đi vào, chính là một trong hai võ sĩ đi theo Niệm Băng đến Băng Tuyết thành. Hắn trước tiên hướng Niệm Băng hành lễ, sau đó mới nói:
"Hồi bẩm giáo chủ, các trưởng lão của Huyết Sư đường đã tới, xin mời ngài đi."Niệm Băng trong lòng vui vẻ, bọn họ rốt cuộc cũng tới. Hắn hướng lục cấp võ sĩ gật đầu nói:
"Hảo, chúng ta đi." Niệm Băng lấy cho mình một cái phong tường thuật trên người, đi theo lục cấp võ sĩ phiêu nhiên theo cửa sổ mà ra, hướng đến Võ sĩ công hội đi tới.
Võ sĩ công hội hôm nay khác mọi ngày, cửa công hội viết
"nội bộ công hội có chuyện, tạm dừng hết thảy sự vụ". Khi Niệm Băng vào cửa công hội, Băng Nguyệt đường đường chủ Ngân Nãng tự mình đưa hắn đi vào. Từ vẻ mặt của Ngân Nãng, Niệm Băng hiểu được Huyết Sư đường thất vị trưởng lão kia muốn chứng minh thân phận của mình.
Ngân Nãng cung kính nói:
"Giáo chủ ngài đã tới, xin mời vào trong."Niệm Băng gật đầu, đi theo Ngân Nãng vào võ sĩ công hội dưới sự dẫn đường của hắn. Người mới tới mà Ngân Nãng muốn dẫn đi gặp chính là ở trong căn phòng này. Phòng rất lớn, cho dù dung nạp hai ba mươi người cũng thấy không chật. Bước vào cửa phòng, Niệm Băng lập tức cảm giác được một cỗ cảm giác áp bức cường đại ; không phải là hơi thở bình thường, chỉ có cao thủ chân chính mới có thể có khí thế cường đại như vậy.
Bên trong phòng có bảy người. Bọn họ vốn ngồi trên ghế, vừa thấy Niệm Băng cùng Ngân Nãng vào đều đứng cả dậy. Hướng Niệm Băng gật đầu, nói:
"Huyết Sư thất trưởng lão ra mắt đại Giáo Chủ." Bọn họ đều không hành lễ, hiển nhiên thấy Niệm Băng tuổi còn trẻ như vậy, bảy vị trưởng lão trong mắt đều toát ra một tia kinh ngạc.
Đại Giáo Chủ? Hơn một chữ Đại! Xem ra không trải qua khảo nghiệm của bọn họ thì mình vẫn chưa chánh thức là giáo chủ. Mỉm cười một chút, Niệm Băng cất âm thanh bề trên:
"Các vị trưởng lão không cần khách khí, mời ngồi."Cách ăn mặc của bảy vị trưởng lão đều không giống nhau. Người cầm đầu nhìn qua so với gia gia Dung Thân Vương của mình tựa hồ còn lớn tuổi hơn rất nhiều, miếng vải bố trên mặt che kín dấu vết già nua. Lão ăn mặc thật bình thường, một bộ áo bào màu xám bao phủ quanh người, tinh thần quắc thước. Đôi mắt màu vàng nhìn Niệm Băng phát ra hai luồng tinh quang chói mắt.
Sáu trưởng lão kia thì chia làm hai loại trang phục. Nhìn qua bọn họ cùng đại trưởng lão có tuổi tác không sai biệt lắm, hình dáng ít nhất cũng là tám chín mươi tuổi. Nhưng Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn huyệt lại có thể rõ ràng cảm giác được trong thân thể phong chúc tàn niên (già nua như nến trước gió) kia đều ẩn chứa năng lượng khổng lồ. Mặt khác trong sáu gã trưởng lão này có ba gã mặc ma pháp bào, trên ma pháp bào không có dấu hiệu gì đại biểu cho cấp độ, chia thành hỏa hệ, băng hệ cùng hắc ám hệ.
Niệm Băng không khỏi cả kinh, phải biết rằng trong thế giới ma pháp bây giờ, hắc ám ma pháp sư rất hiếm thấy. Mặc khác ba gã trưởng lão còn lại trang phục đều là vũ sĩ phục toàn thân. Quần áo mặc dù không hoa lệ, nhưng bọn họ mặc trên người lại khiến cho người ta có cảm giác ngạo uyên sơn nhạc (ngạo nghễ với núi non).
* Xuân cung: cảnh ân ái. Họa sĩ nổi tiếng Đường Bá Hổ từng vẽ một loạt Xuân Cung đồ (tranh miêu tả cảnh ân ái) có tên là
"Phong Lưu Tuyệt Sướng đồ" rất nổi tiếng
(BT)
Ngân Nãng không lưu lại lâu thêm trong phòng, hắn bước ra ngoài cài cửa cẩn thận. Niệm Băng cảm giác rõ y đang bảo vệ trước cửa. Ngân Nãng thân là đường chủ một đường, thống suất Huyết Sư giáo tại Băng Nguyệt đế quốc, sở hữu một lực lượng hùng mạnh trong bóng tối vậy mà vì bảy vị trưởng lão đi trông coi cửa, có thể thấy Huyết Sư thất lão này tại Huyết Sư giáo địa vị rất cao.
Niệm Băng cùng bảy lão ngồi xuống, sáu vị trưởng lão khác đều ngồi nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có trưởng lão lúc trước mở miệng hỏi thăm Niệm Băng là khác, lão cất tiếng:
"Đại giáo chủ, chúng ta biết mục đích của ngài lần này là triệu tập một lực lượng lớn thành viên của Huyết Sư giáo tới Băng Nguỵêt thành. Nếu như mục đích của ngài đối với bổn giáo có nhiều ích lợi, cho dù ngài không ngồi trên vị trí giáo chủ, chúng ta cũng sẽ ủng hộ ngài hoàn thành hành động này. Nếu không, ngài phải thông qua khảo nghiệm của chúng ta mới có thể phát ra mệnh lệnh Giáo Chủ."Niệm Băng mỉm cười, mặc dù các trưởng lão không nói gì, nhưng hắn biết đợt khảo nghiệm của mình đã bắt đầu; hắn không sốt ruột, mỉm cười nói:
"Còn chưa thỉnh giáo tính danh của bảy vị trưởng lão."Trưởng lão lạnh nhạt nói:
"Chúng ta sớm đã không dùng tính danh, ngươi chỉ cần biết chúng ta đều họ Dung là được rồi. Ngươi có thể xưng hô ta là Đại trưởng lão, đồng thời ta cũng là Thủ Tịch trưởng lão của Huyết Sư đường". Vừa nói, lão vừa chỉ Hắc Ám ma pháp sư mặc đồ ma pháp màu đen bên cạnh:
"Vị này là Nhị trưởng lão". Sau đó lão lần lượt giới thiệu cho Niệm Băng danh tính của các vị còn lại; trong đó Nhị trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão là Ma pháp sư, còn ba vị trưởng lão kia là Võ sĩ.
Niệm Băng trong lòng thất kinh, quả nhiên đây là thế lực của Dung gia! Bảy vị trưởng lão này tại Dung gia có lẽ đều cao thủ đồng lứa với gia gia mình. Thế lực ngầm khổng lồ như thế, có lẽ cả Hoa Dung đế quốc cũng phải kiêng kị vài phần.
"Đại trưởng lão, ta thuận tiện xưng hô với ngài như vậy nhé! Lần này mạo muội mời các vị trưởng lão tới đây, quả thật là có đại sự muốn làm.""Chờ một chút!", Đại trưởng lão ngắt lời Niệm Băng nói tiếp:
"Ta muốn biết thân phận của ngài. Có chuyện ta nhất định phải nói trước cho ngài biết, các thành viên khác của bổn giáo đều có thể là từ bên ngoài tới, dựa theo năng lực và công lao để thăng cấp bậc. Nhưng mà chỉ có Giáo Chủ và Huyết Sư đường trưởng lão tất nhiên phải là họ Dung, Ma Sư đã truyền lại vị trí này cho ngươi, ta nghĩ ngươi nên hiểu đựơc ý nghĩa của nó."Niệm Băng gật đầu nói:
"Đúng vậy, ta hiểu mục đích lớn nhất của Huyết Sư giáo chính là trở thành trợ lực của Dung gia. Một khi Dung gia có biến, cái ta cần phải làm chính là bảo trụ toàn bộ Dung gia. Ta họ Dung, tiền nhiệm Giáo chủ Ma Sư là gia gia của ta; tên của ta kêu là Dung Niệm Băng, ngài cũng có thể gọi là Bạch Phát".
Đại trưởng lão có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng, nói:
"Chúng ta quả thật không nghĩ tới Ma Sư không làm Giáo Chủ vài năm, liền đem vị trí truyền cho ngươi, xem ra hắn cũng có nỗi lo lắng của mình. Bất quá ngươi cảm thấy có thể đảm nhiệm vị trí này sao?"Niệm Băng trong lòng cả kinh, Dung thân vương thống trị Dung gia hơn mười năm, sao từ miệng của vị Đại Trưởng lão này thì lão tựa hồ chỉ làm Huyết Sư giáo chủ có vài năm?
Đại trửơng lão nhìn ra nghi hoặc trong lòng Niệm Băng, lạnh nhạt nói: "Trước khi hắn trở thành giáo chủ, đã năm mươi hai năm làm Đại diện Giáo chủ. Bởi vì khi đó hắn không qua được khảo nghiệm của chúng ta, cho nên không thể trở thành giáo chủ chân chính được. Cho tới vài năm trước, hắn mới thông qua được khảo nghiệm, nhận được sự đồng ý của chúng ta, chính thức chỉ huy người của Huyết Sư giáo. Chỉ cần sau khi được chúng ta chấp nhận, Giáo chủ trong bổn giáo có hết thảy đại quyền sinh sát."
Niệm Băng trong lòng chấn động, Dung Thân Vương thực lực như thế nào hắn hiểu rõ cực kỳ. Dựa theo lời nói của vị Đại trưởng lão này, tựa hồ Dung Thân Vương sau khi đạt tới Thần Hàng sư cấp bậc mới chính thức trở thành Giáo chủ, xem ra hôm nay mình muốn vượt qua khảo nghiệm cũng chẳng phải chuyện đơn giản!
"
Mặc dù trong lòng giật mình, nhưng Niệm Băng không hiển lộ ra trên mặt, lạnh nhạt nói: "Đại trưởng lão, ngài thấy ta phải làm thế nào mới có thể đảm nhiệm vị trí này? Ta đã áp ứng gia gia, sau khi trở thành người bảo vệ bí mật của Dung gia, ta sẽ lo vượt qua những trở ngại. Thế lực Huyết Sư giáo quả thật khiến ta cũng khó có thể tưởng tượng, nhưng ta cũng minh bạch muốn chính thức trở thành Giáo chủ cũng không dễ dàng gì
".
Đại Trưởng lão nhìn Niệm Băng, mỉm cười: "Xem dáng ngươi rất có tự tin, ngươi là tôn tử của Ma Sư thì cũng nên gọi ta một tiếng Thái gia gia. Lúc trước trong tất cả Dung gia đệ tử, Dung Diễm bộc lộ tài năng rõ nhất; mặc dù ta là phụ thân hắn, nhưng đã mang chức vị Giáo Chủ của mình truyền cho hắn, khiến hắn trở thành Đại diện Giáo chủ. Nhiều năm nay, hắn tuy không thể hoàn toàn chỉ huy thế lực Huyết Sư giáo, nhưng cũng chưa làm sai qua việc gì. Ta tưởng là hắn sẽ đem vị trí Giáo Chủ truyền cho Dung Việt, không nghĩ rằng lại truyền cho ngươi, ngươi đâu phải là nhi tử của Dung Việt đâu nhỉ?
"
Niệm Băng đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, hắn nhìn thấy trong mắt vị Đại trưởng lão trước mặt có một tia hiền hậu, không do dự gì liền bái lạy. Thái gia gia! lão dĩ nhiên là gia gia của phụ thân mình, là Thái gia gia của chính mình mà!. Niệm Băng mặc dù đối với bảy vị trưởng lão này có ước đoán rất cao, nhưng lại không nghĩ rằng địa vị bọn họ đáng kính trọng như thế. "Tằng tôn Dung Niệm Băng ra mắt Thái gia gia, ra mắt các vị thúc Thái gia gia. Thái gia gia, Dung Vịêt là đại bá của ta, phụ thân ta là Dung Thiên.
"
Đại trưởng lão có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng: "Ngươi là nhi tử của Dung Thiên? Ta nhớ rõ Ma Sư có nói, chừng mười năm trước Dung Thiên cũng đã bị đuổi ra khỏi gia môn, chẳng lẽ cha ngươi lại trở về sao?
"
Niệm Băng trong mắt toát ra một tia bi thương, lắc đầu, liền quỳ xuống đem thân thế mình cùng với toàn bộ những việc phụ mẫu trải qua kể lại một lần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe xong Niệm Băng tự thụât, Đại trưởng lão có chút nhíu mày: "Aiii … lúc trước ta từng gặp qua cha ngươi vài lần, Dung Thiên đứa nhỏ này rất được, nếu có thể ở tại Dung gia phát triển, thành tựu sẽ không dứơi ca ca hắn, đáng tiếc vì một nữ nhân mà rơi vào tình cảnh như thế. Niệm Băng, ngươi có phải là đang trách gia gia ngươi?
"
Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Thái gia gia, người nghĩ rằng ta trách gia gia của mình sao? Nếu Dung gia đồng ý ủng hộ hôn sự của phụ thân và mẫu thân, có lẽ sẽ vẫn có xuất hiện tình huống ngày hôm nay. Hiện tại ta đã một lần nữa trở thành phần tử của Dung gia, trước kia phát sinh cái gì ta không muốn nghĩ lại, nhưng mà phụ mẫu chi cừu không thể không báo.
"
Đại trưởng lão nhìn Niệm Băng, ánh mắt từ hiền hậu trở nên yên lặng: "Nói như vậy thì lần này ngươi điều khiển Huyết Sư đường chính là muốn đối phó Băng Thần tháp? Niệm Băng, có chuyện ta muốn nói cho ngươi, trong Huyết Sư giáo không ai có thể vì tư tâm mà làm chuyện gì. Đừng nói ngươi bây giờ chỉ là Đại Diện giáo chủ, cho dù ngươi thành Giáo chủ chính thức, chúng ta bảy người cũng có quyền phủ quyết đề nghị của ngươi, ngươi hiểu chứ?. Nhưng mà ta cảm giác ngươi không chỉ là vì thù riêng, nếu không thì chỉ có thể trách Ma Sư nhìn lầm người rồi.
"
Niệm Băng lạnh nhạt cừơi: "Thái gia gia, phụ mẫu chi cừu là của ta, ta không muốn phải mượn tay người khác báo thù, điểm này ngài không cần lo lắng. Ta điểu khiển nhiều nhân thủ như vậy cũng chỉ có một mục đích, đó chính là đổi vận, thay đổi vận mệnh của Băng Nguyệt đế quốc.
"
Đại trưởng lão có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng: "Ngươi nói tiếp đi
".
Niệm Băng đứng lên, quay lại vị trí của mình, vô hình trung trên người tản ra một sắc thái uy nghi nhàn nhạt: "Các vị trưởng lão, các vị đều biết Băng Nguyệt đế quốc trên trăm năm nay không có phát động chiến tranh, cả đế quốc ở trong sự nghỉ ngơi dưỡng sức. Ở bên ngoài, Lãng Mộc đế quốc là đối thủ lớn nhất của chúng ta; kỳ thật không phải vậy, Băng Nguyệt đế quốc bây giờ quốc lực có lẽ so ra kém Lãng Mộc đế quốc, nhưng ta dám nói về sức chiến đấu, bọn họ còn mạnh hơn Lãng Mộc. Chỉ cần từ Băng Thần tháp có thể nhìn ta điểm này, có vài Băng hệ ma pháp sư cường đại của Băng Nguyệt đế quốc Băng Thần tháp, đối với Dung gia chúng ta đúng là một uy hiếp cực lớn. Chỉ có huỷ diệt hoàn toàn Băng Thần tháp, Hỏa diễm của Dung gia chúng ta mới có thể thiêu đốt khắp ngõ ngách của đại lục. Đương nhiên, hành động lần này của ta nhằm vào không chỉ là Băng Thần tháp. Băng Thần tháp có thể có sự phát triển như bây giờ, chủ yếu là dựa vào sức mạnh hiệu triệu của Băng Tuýêt nữ thần tế tự. Nhưng mà nếu không có Băng Nguyệt đế quốc toàn lực ủng hộ, bọn họ cũng không thể hình thành cục diện chí cao vô thượng như hiện tại. Cho nên muốn xoay chuyển Băng Thần tháp, trước hết phải cô lập nó; muốn cô lập nó, chúng ta phải ra tay từ Băng Nguyệt đế quốc. Băng Nguyệt đế quốc là căn bản của Băng Thần tháp, chỉ cần có thể khiến cho Băng Nguyệt đế quốc nằm trong tay chúng ta, vậy thì Băng Thần tháp không còn đáng sợ nữa.
"
Đại trưởng lão đã hơn trăm tuổi, mặc dù Niệm Băng nói cũng còn có điểm chưa rõ ràng, nhưng lão đã hiểu được ý tứ của Niệm Băng: "Ngươi nói là chúng ta phải lợi dụng việc hiện tại các Hoàng tử ở Băng Nguyệt đế quốc đang tranh vị sao?
"
Niệm Băng gật đầu: "Đây là cơ hội tốt nhất, trước mắt xem ra có 3 nhân vật đang tranh vị: Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Nếu ta đoán không sai, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử vì sợ Ngũ hoàng tử dựa vào sự sủng ái của quốc vương Băng Nguỵêt đế quốc để đọat ngôi vị hoàng đế, nên thế nào cũng sẽ liên hợp với nhau để đối phó Ngũ hoàng tử trước tiên. Ngũ hoàng tử mặc dù được sủng ái, nhưng về thực lực dù sao thì cũng không thể bằng hai vị hoàng tử kia liên thủ. Về điểm này, từ việc hắn trước tiên đi Băng Tuyết thành tìm sự ủng hộ thì có thể nhìn ra rất rõ ràng. Nhưng hắn lại có sự ủng hộ của Quốc vương khiến cho Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử ném chuột sợ vỡ bình. Hành động lần này của ta rất đơn giản, chính là đến giúp đỡ một vị hoàng tử ngồi lên vương vị, nếu mọi chuyện của vị hoàng tử này hết thảy đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, vậy thì các vị trưởng lão thấy đối với Huyết Sư giáo và Dung gia chúng ta có ích lợi gì không? Đưong nhiên! Ta biết phải rất khó khăn để thành công, chúng ta chỉ có thể âm thầm lợi dụng các tình thế, đưa cục diện theo ý định của mình
".
Đại trưởng lão nghe Niệm Băng nói xong cũng âm thầm suy xét trong lòng, sáu vị trưởng lão khác cũng chậm rãi mở mắt, lực áp bách trong phòng tăng cường mạnh hơn. Niệm Băng ngồi ở chỗ đó không có chút sợ hãi, cùng bảy vị trưởng lão đối diện, chờ đợi suy nghĩ của bọn họ.
Sau nửa ngày, Đại trưởng lão nói: "Chuyện ngươi nói đích xác rất hấp dẫn, Huyết Sư giáo chúng ta mặc dù thế lực ngầm hùng hậu, nhưng có rất nhiều thứ cũng không được bàn bạc công khai. Nếu có thể khống chế cả một quốc gia, đối với mục tiêu cuối cùng của Dung gia chúng ta thật là rất tốt. Nhưng mà chuyện này nói thì dễ dàng, làm được lại hết sức khó khăn. Ngươi có dám chắc rằng vị hoàng tử mà chúng ta giúp đỡ kia sau khi đạt đựơc vương vị sẽ nghe chúng ta chỉ huy không? Ta muốn xem ngươi định đến phù trợ vị nào trong ba vị hoàng tử này.
"
Niệm Băng mỉm cười: "Ta căn bản là không định đến phù trợ một người nào trong bọn họ cả. Ta chưa gặp qua Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, nhưng bọn họ có thể trở thành nhân tuyển của ngôi vị Hoàng đế, thì về các phương diện đều không phải tầm thường. Người như vậy cho dù có thể nhất thời khống chế, nhưng không có khả năng vĩnh viễn khống chế; chỉ cần cho hắn cơ hội chút cơ hội, có lẽ sẽ đối với Huyết Sư giáo chúng ta sẽ bất lợi. Cho nên Ngũ hoàng tử lại càng không cần phải nói, ta thấy hắn là một người cực kì âm trầm, hỉ nộ không biểu hiện ra ngoài, người như thế căn bản là không có cách nào khống chế. Cho nên người ta muốn phù trợ chính là Thất hoàng tử, là người hiện tại không gây chú ý nhất trong bảy vị hoàng tử. Hắn đối với quyền lực vốn là không có ham muốn, hơn nữa hắn quan hệ cũng được, muốn khống chế hắn so với hoàng tử khác sẽ dễ dàng hơn. Lựa chọn này của ta không biết có thể khiến cho các vị trưởng lão hài lòng hay không?
"
Đại trưởng lão cẩn thận nhìn Niệm Băng, phảng phất như muốn từ trên người hắn nhìn ra cái gì, thật lâu sau lão mới than nhẹ một tiếng nói: "Ta dần dần hiểu đựoc sao gia gia ngươi đem vị trí Giáo chủ này truyền cho ngươi rồi. Nhiều năm nay, các đời Giáo chủ của Huyết Sư giáo chúng ta, kể cả ta và gia gia ngươi, phần lớn lấy thủ thành làm việc chính, không một người có có dũng khí giống ngươi cả. Lần này hành động nếu thất bại, thì sự đả kích đối với Huyết Sư giáo, thậm chí với cả Dung gia là không thể ước lượng. Đương nhiên nếu lần này hành động có thể thành công, đối với ích lợi của chúng ta cũng là rất lớn. Có thể đưa ra ý nghĩ này thì ngươi quả thật là nhân tài, cho ngươi ngồi trên vị trí đại diện Giáo chủ này xem ra cũng không sai. Mặc dù ta cũng biết được tại mức độ nào đó mà nói, ngươi vẫn còn có một chút tư tâm bên trong; ngươi chính là muốn đối phó Băng Thần tháp, báo thù cho phụ mẫu ngươi. Nhưng mà chỉ cần là người, ai có thể không có tư tâm đó? Huống chi Băng Thần tháp này cũng là nhân tiện để chúng ta đối phó luôn.
Ngươi đưa ra hành động này ta cảm thấy được thật rất có ý tứ, hãy cân nhắc một chút, chi tiết cụ thể phải thương lượng cẩn thận. Từ bây giờ ta tạm thời giao cho ngươi có thể điều phối hết thảy lực lượng tình báo và lực lượng chiến đấu của bổn giáo. Chỉ khi nào có kế hoạch chu mật (chu đáo tỉ mỉ), có bảy phần thắng mới có thể điều động. Đương nhiên, ngươi cũng có một đường tắt để hoàn thành tâm nguyện của mình, đó là chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm Giáo chủ. Nếu ngươi qua được thì bảy lão già này cũng sẽ không làm khó ngươi cái gì, ngươi có thể phóng tay làm việc theo ý mình. Khi đó chúng ta hoàn toàn nghe ngươi phân công, trừ phi ngươi phạm sai lầm đủ phá vỡ cả gia tộc, nếu không ngươi sẽ trở thành người thống trị cao nhất của Huyết Sư giáo.
"
Niệm Băng nói: "Ta đã nghe Ngân Nãng Đường chủ nói qua, nhưng không biết phải khảo nghiệm như thế nào mới có thể xác nhận thân phận Giáo chủ của ta đây?". Hắn hiểu được rằng cả Dung Thân Vương cũng phải sau khi đạt tới Thần Hàng sư mới có thể thông qua khảo nghiệm, mình muốn thông qua có lẽ vô cùng khó khăn. Nhưng mà đã tu luyện mấy ngày khiến cho tin tưởng của Niệm Băng với bản thân mình tăng thêm nhiều, cho dù khảo nghiệm này có gian nan, hắn cũng muốn thử qua một lần.