Băng Hỏa Ma Trù

Chương 351: Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo (Hạ)

Trên mặt của Tạp Áo đã lộ ra vài phần tò mò. Trong đôi mắt màu xanh biếc tràn ngập hơi thở sinh mệnh của nàng đã lóa ra vài phần hi vọng.

Niệm Băng nói:"Đương nhiên không có đơn giản như vậy. Muốn ủ ra Bách Hoa Lộ thì cần cách điều chế đặc thù. Bởi vì mỗi loại hoa đều có tính chất bất đồng, cần phải phân chia ra từng loại rồi từ từ tiến hành điều chế riêng. Mà không phải điều chế trong một lần, nếu không giữa hoa và hoa sẽ xuất hiện hiệu quả độc hỗn, khi đó Bách Hoa Lộ sẽ biến ngược lại thành độc dược".

"Ngươi biết điều chế ra Bách Hoa Lộ này sao?" Trong thanh âm của Tạp Áo đã có thêm vài phần vui mừng.

Niệm Băng gật đầu, nói:" Tại Ngưỡng Quang đại lục, ta là một đầu bếp. Bách Hoa Lộ là một thứ rượu ngon nhất, đồng thời nguyên liệu để điều chế ra nó cũng khó kiếm nhất. Đáng tiếc là ngay cả sư phụ của ta cũng chỉ biết phương pháp chế tạo ra nó mà chưa bao giờ điều chế thành công được, chủ yếu chính là không có cách nào tìm kiếm đầy đủ được các loại kỳ hoa dị thảo".

Thanh âm của Tạp Áo đột nhiên trở lại bĩnh tĩnh: "Ngươi có phải muốn dùng phương pháp điều chế Bách Hoa Lộ đổi lấy việc ta giúp ngươi khôi phục lại sinh mệnh lực?".

Niệm Băng thản nhiên nói:"Đương nhiên là vậy, có lẽ đây là phương pháp luyện chế duy nhất của ta mà người có hứng thú. Trao đổi ích lợi vĩnh viễn là hợp lý nhất. Cái gì mà cầu xin, lợi dụng cảm tình gì đó, đều không bằng trực tiếp dùng ích lợi để trao đổi. Ta nghĩ nếu như người bằng lòng cứu trị ta thì nhất định sẽ không hối hận. Dù sao, theo thực lực của người thì do dủ ta có được tánh mạng mới, ngài tùy thời cũng có thể hủy diệt ta, đúng không?".

"Ngươi rất thẳng thắn." Tạp Áo cười, ánh mắt toát ra tia tán thưởng: "Ta thích người thẳng thắn. Được rồi! Ta cùng ngươi trao đổi, bất quá nếu như Bách Hoa Lộ theo lời ngươi nói không làm ta hài lòng, vậy thì chỉ sợ ngay cả cương thì ngươi cũng không thành được. Đối với loài người ta rất khó tín nhiệm, muốn có được sự tín nhiệm của ta thì ngươi phải nói ít nhất tên mười loại hoa cùng tác dụng của nó."

Niệm Băng gật đầu, nói:"Không thành vấn đề. Bây giờ ta chỉ có lựa chọn chính là tin tưởng lời hứa hẹn của ngài. Thân là một trong tứ đại chân thần của Thần Chi đại lục, ta nghĩ ngài sẽ không đổi ý. Có thể thả ta xuống được không? Ta cam đoan dùng tinh thần lực để ngăn trở tử vong hơi thở, sẽ không làm ô nhiễm cảnh đẹp tuyệt vời nơi đây đâu".

Khẩu khí của hắn đã không còn sự cung kính như lúc đầu. Niệm Băng biết trước mắt vị Sinh Mệnh chi thần này, chỉ sợ đã không biết sống bao nhiêu năm rồi, tính tình quái dị không chỉ cung kính là có thể được. Nếu đã như thế, mình dứt khoát giống như lúc thường, không phải thoải mái hơn sao! Chỉ cần bản thân mình còn giá trị lợi dung, tự nhiên là có thể sống sót.

Tạp Áo tiện tay xuất ra một chiêu, đem Niệm Băng từ trong sương khói hấp xuống. Dưới tác dụng của sinh mệnh khí tức, khiến cho hắn bay lơ lửng ở trên bụi hoa, hiển nhiên tránh cho hắn đạp lên hoa cỏ đang tràn ngập sức sống kia.

Ánh mắt Niệm Băng lưu chuyển, không có nhìn về phía Tạp Áo mà là hoàn toàn tụ tại đám hoa trước mắt này. Đột nhiên con mắt hắn sáng ngời, nhìn vào một đóa hoa màu vàng nhạt do vô số các loại cánh hoa lớn nhỏ tạo thành, nụ hoa rất nhỏ so với các loài hoa khác, nói:"A! Đây là Minh Liên Tuyết Lý Hoa, trời ạ! Ngay nơi người ở mà cũng có loài hoa này. Minh Liên Tuyết Lý Hoa chỉ sinh trưởng trên ngọn núi cao, tuyết trắng bao phủ; là một loài tiên hoa có sức sống mãnh liệt, cùng Tuyết Liên Hoa được xưng là Tuyết Trung Song Xu, đối với việc giải cảm cực kỳ hữu hiệu. Hơn nữa, người thường dùng thường xuyên có thể thọ trăm năm, làm cho lão hóa chậm hơn nhiều ".

Tạp Áo suy nghĩ một chút, nói:"Không sai, mầm mống loại hoa này quả thật là ta từ một ngọn núi cao đoạt được, ở xung quanh đều là băng tuyết. Xem ra nhà ngươi cũng có vài phần bãn lãnh."

Niệm Băng phảng phất như không có nghe thấy lời khen ngợi của Tạp Áo, ánh mắt lại rơi vào một bụi hoa nhỏ màu lam nhạt, "Quả thật quá thần kỳ, không ngờ ngay cả nó cũng có. Đây là một loài hoa cũng mọc trên núi cao, chỉ bất quá độ cao so với mặt biển của nó còn cao hơn nhiều so với Minh Tuyết Lý Hoa, tên gọi là Ngọc Mỹ Nhân. Trời xanh - mây trắng - núi tuyết - cỏ xanh, đích thực là thần bí, thánh khiết vô cùng".

Trong mắt Tạp Áo toát ra một tia kinh ngạc, nói:"Được rồi, ta tin tưởng ngươi. Hai loài hoa này quả thật rất khó nhận biết được, ngay cả bọn nó mà ngươi cũng có nhận ra thì ta nghĩ Bách Hoa Lộ mà ngươi nói hẳn là không phải nói dối ".

Niệm Băng nói:"Vậy bây giờ ngài giúp ta khôi phục lại sinh mệnh lực được không?".

Tạp Áo lạnh lùng nói:"Có thể, bất quá tình huống của ngươi bây giờ muốn khôi phục lại sinh mệnh lực cũng chẳng dễ dàng. Nói cách đơn giản thì thân thể của ngươi đã biến thành cương thi, mặc dù lý trí còn tỉnh táo điều khiển thân thể bản thân, nhưng ngươi đã sớm là một người chết. Ta là một vị thần tánh mạng chứ không phải là thần chết, chỉ cần còn một mùi hơi người thì ta có thể cứu sống dễ dàng. Nhưng là ngươi đã là một người chết, sinh mệnh lực của ta đối với ngươi chỉ có hại mà thôi. Muốn cho ngươi sống lại thì có không ít khó khăn, phải cần ít đồ phụ trợ thì mới có làm được, mà những thứ đó thì ở chỗ ta lại không có".

Niệm Băng hỏi:"Vậy cần những gì thì mới có thể làm thân thể của ta khôi phục lại sinh mệnh lực được?".

Tạp Áo nói:"Phải cần một loại dược vật kỳ dị, thông qua loại dược vật này mới có thể khu trừ hết hơi thở tử vong trong cơ thể ngươi, làm cho thân thể ngươi biến thành trạng thái mới chết. Sau đó lấy sinh mệnh lực dẫn động tiên thiên khí, làm cho thân thể của ngươi khôi phục lại cơ năng, mới có thể chính thức biến thành người sống. Vốn ngươi không có hy vọng sống lại, nhưng bởi vì ngươi đã mở ra Lệ Trung huyệt. Tại lúc mất đi sinh mệnh lực thì tiên thiên khí trong cơ thể đã hoàn toàn lưu lại bên trong Lệ Trung huyệt, cho nên mới có một đường sinh cơ".

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tạp Áo, Niệm Băng hỏi:" Vậy loại dược vật ấy ở nơi nào?".

Tạp Áo lạnh nhạt nói:"Muốn có tánh mạng mới thì cần tự thân mình cố gắng. Từ nơi này đi ra ngoài, theo phương hướng mà ta chỉ. Đi qua ba ngọn núi, ngươi sẽ thấy được một thác nước, ở phía sau thác nước đó có một gốc cây quả thụ, ngươi trèo lên đó hái ba quả màu trắng rồi mang về cho ta là được rồi."

Niệm Băng trong lòng rùng mình, hắn cùng Long Thần tiến vào vùng đất của thần tuy không lâu nhưng các loại cảnh tượng kỳ dị của vùng đất của thần còn gây ấn tượng rất sâu. Theo trạng thái lúc này của hắn thì ngoài trừ thân thể ra thì cũng chỉ có tinh thần lực mà thôi, đi qua ba ngọn núi nói thì rất dễ dàng nhưng thực chất làm thì chỉ sợ không dễ dàng chút nào.

"Thế nào, ngươi sợ rồi sao?" Tạp Áo liếc nhìn Niệm Băng một cái:" Nhìn lúc ngươi nói về loài hoa cỏ thì không phải tự tin lắm sao? Nếu dám đến chỗ của ta thì tất nhiên ngươi cũng có chuẩn bị tâm lý rồi. Nói thật với ngươi, ba quả kia đối với ta quả thật cũng rất trọng yếu. Chỉ là ta đáp ứng qua ba người kia là không thể tùy tiện rời đi nơi này, cho nên lần này ta mới lợi dụng ngươi. Thân thể của ngươi chỉ cần một quả là đủ rồi, hai quả khác coi như là cái giá mà ngươi phải trả cho ta đi".

Niệm Băng mỉm cười, nói:"Ta sợ sao? Ta đã là một người chết thì còn có gì đáng sợ hơn nữa chứ? Huống hồ chi nơi này là vùng đất của thần, nhưng cũng không hẳn là nơi có thể làm ta mất mạng. Xin người chỉ đường". Ba người có thể uy hiếp tới Sinh Mệnh chi thần này, không cần nghĩ thì cũng khẳng định là ba vị thần kia rồi.

Tạp Áo liếc nhìn Niệm Băng một cái, từ trên khuôn mặt bình thản toát ra một tia tán thưởng: "Ngoại trừ ba người kia, ngươi là người duy nhất dám bất kính với ta như thế. Nể tình ngươi có nhận biết một ít về hoa, ta tha cho ngươi một mạng. Nhưng nếu như ngươi chết trên đường đi thì cũng đừng oán trách ta. Cứ theo con đường đó mà đi, ngươi có thể đi được rồi." Vừa nói nàng vừa vung tay lên, một đạo ánh sáng xuất hiện nơi lòng bàn tay. Ánh sáng chợt lóe, một con đường đầy sương trắng mở hai bên, mở một thông đạo mới cho Niệm Băng. Niệm Băng chỉ cảm thấy thân thể mình được đằng vân giá vũ bay đến bên bờ con đường. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyen360.com

Không có do dự thêm nữa, hai chân Niệm Băng chạm xuống đất, lắc mình một cái đã ra khỏi kết giới. Cho tới lúc này, hắn đều sử dụng ma pháp là chính. Mặc dù thân thể cường hãn nhưng hắn không có luyện qua thể thuật gì, đối với phương pháp lợi dụng thân thể bản thân thì hắn biết rất ít. Cương Thi thuật cùng Long phách đã cải tạo thể chất của hắn vượt hẳn người bình thường. Cho nên dù vẫn còn đang ở trạng thái không được quen thuộc lắm, nhưng tốc độ của hắn cũng rất nhanh. Toàn thân tràn ngập khí tức tử vong, khiến cho hắn không cách nào cảm nhận được lực lượng bản thân mình có bao nhiêu. Nhưng Niệm Băng lại rất rõ ràng, đoạn đường kế tiếp của mình chỉ sợ là phải dựa vào thân thể cùng tinh thần lực kết hợp lại mới có thể sống sót.

Ở trên vùng đất của thần thì không có sự trợ giúp, Niệm Băng căn bản không quen mọi thứ ở nơi này. Vì sinh tồn, chiến ý trong lòng hắn đã tăng tới đỉnh điểm. Ngay lúc Tạp Áo nói cho hắn phải đi qua ba ngọn núi lấy dược vật, thì hắn cũng đã biết rằng bản thân mình cần đối mặt không những là các loại ma thú ở trên vùng đất của thần, mà đồng thời còn có các vị thần nữa. Là một ngoại nhân, chỉ sợ người ở đây không tiếp nhận bản thân hắn, huống hồ bây giờ hắn còn là một người chết.

Sinh mệnh không có hơi thở, mặc dù hoàn cảnh xung quanh ác liệt hơn Tính mệnh chi cảnh không biết bao nhiêu lần, nhưng Niệm Băng ngược lại cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Mặc dù nguyên tố ma pháp không ngừng ba động trong không khí, nhưng chỉ cần phóng thích khí tức tử vong thì hắn có thể dễ dàng chống đỡ, còn thoải mái hơn nhiều so với lúc tính mệnh bị khí tức áp bức.

Hít một hơi thật sâu, Niệm Băng xoay người nhìn lại, cái thông đạo màu vàng kia đã đóng lại. Tạp Áo tựa hồ không thay đổi ngữ điệu: "Đi theo hướng mà thông đạo chỉ, nhớ kỹ lời ta miêu tả, lấy được ba quả trái cây thì lập tức trở về, không nên trì hoãn. Bất luận gặp được chuyện gì nguy hiểm, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Ta nhắc nhở ngươi một câu, khoảng cách tới mục tiêu càng gần, ngươi đối mặt với sinh vật càng cường đại. Bất luận là thần hay là ma, ngươi đều phải dựa vào bản thân mình để giải quyết."

Thanh âm của Tạp Áo biến mất. Niệm Băng không có gì vội vàng, ngẩng đầu nhìn những đám mây đen dày đặc trên bầu trời. Hắn hít sâu một hơi, đứng ở tại chỗ. Tinh thần lực phóng ra ngoài phạm vi hai mươi trượng bên người, cảm nhận hết thảy biến hóa của hơi thở, đồng thời sau đó dùng ngăn cản Tính mệnh khí tức đang ăn mòn. Hắn để tinh thần lực của mình tĩnh mặc, chậm rãi khôi phục trong không gian.

Đứng im tại chỗ nữa canh giờ, tinh thần lực của Niệm Băng mới khôi phục lại trạng thái cao nhất. Cúi đầu nhìn thoáng qua da tay màu xám của mình, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia cười khổ. Hắn không nghĩ tới có một ngày bản thân mình lại phải dùng phương pháp Tử linh cương thi để mà sống, lại phải nhờ vào phương thức đó để tìm lại con đường sống cho mình.

Hít thêm một hơi thật sâu nữa, bỏ hết tạp niệm trong đầu, Niệm Băng dựa vào tinh thần lực để xác định phương hướng sắp đi của mình. Hắn không có do dự phóng người lên, thân thể tại không trung hóa thành một mũi tên nhọn màu xám, hướng một phương cố định bay nhanh.

Con đường cũng không bằng phẳng, chuẩn xác mà nói thì ở trên vùng đất của thần căn bản là không có đường. Nhưng việc này cũng không ngăn cản được cước bộ của Niệm Băng, mỗi một lần mượn lực hắn đều có thể bắn xa mười trượng. Giống như một ngôi sao chổi, không ngừng bay về phía trước, quan trọng nhất chính là có tìm được một điểm mượn lực trên mặt đất gồ ghề hay không mà thôi. Nhìn xa xa, hắn đã thấy được ngọn núi thứ nhất.

Đó là ngọn núi màu đen, cả ngọn núi lớn đều tràn ngập một hơi thở áp lực, trên núi không có thực vật gì sinh trưởng được. Trên ngọn núi trống trơn có rất nhiều hang động, nhìn qua như bị xói mòn bởi gió, cũng có thể do con người làm.

Trong lúc Niệm Băng đang giảm tốc độ và đồng thời đề cao cảnh giác, một tiếng rít đột nhiên vang lên, hơn mười đạo thân ảnh màu xanh biếc từ hang động ở trên núi chui ra, như một tia chớp phóng tới phương hướng của hắn. Ánh mắt của Niệm Băng sáng lên, thông qua Thiên Nhãn huyệt hắn có thể rõ ràng thấy những thứ màu xanh biếc kia chính là những còn lục tích (rắn mối). Đối mặt với loại ma thú này, hắn không có cảm giác sợ hãi gì. Ánh sáng trong mắt hắn đại thịnh, thông qua Thiên nhãn huyệt đã cảm giác được phương hướng chúng nó đánh tới. Thân thể bỗng nhiên ngừng bay tới, rất nhanh chợt lóe lên, né tránh lần công kích đầu tiên của lục tích.

Đồng thời Niệm Băng không có bị động mà cũng đã phát ra công kích của mình. Từng có kinh nghiệm lần trước, động tác lúc này của hắn đã nhanh hơn rất nhiều. Thiên nhãn huyệt lóe ra hào quang bảy màu nhàn nhạt, tinh thần lực khổng lồ tạo ra xung quanh thân thể một lĩnh vực vô hình. Thần quang trong mắt chợt lóe, trong thời gian lắc mình thì đã có bốn con lục tích dưới tinh thần lực mạnh mẽ kia hóa thành mưa máu đầy trời. Năng lực phòng ngự của thân thể lục tích cao, dùng tinh thần lực là cách tốt nhất khi không có kế sách khác; công kích từ bên trong ra bên ngoài, là phương pháp đối phó với nó tốt nhất.

Trong mắt Niệm Băng toát ra một tia khát máu. Dưới sự kích thích của máu tươi, trong lòng hắn dâng lên một niềm hung ác. Hắn biết đây là bản tính của cương thi, hắn không thể bài xích bản tính đó được. Thân hình chợt lóe, hai tay vận dụng kỷ xảo trù nghệ mà năm đó đã luyện tập, không ngừng đem mấy con lục tích còn lại đánh bật lại, sau đó dùng tinh thần lực giải quyết bọn nó triệt để.

Chỉ qua mấy lần lắc mình, trong tay Niệm Băng đã hơn mười nội hạch màu đỏ. Hắn không hề do dự, lập tức đưa tinh hoa của huyết này bỏ vào trong miệng. Mùi vị của máu tươi kích thích giác quan của hắn, đối với một cương thi đây đúng là một sự hưởng thụ sướng nhất. Thân thể màu xám của hắn sau khi đã nuốt hơn mười nội hạch lục tích thì dần dần tản mát ra một tầng huyết khí nhàn nhạt. Cảm giác tràn ngập lực lượng làm hắn không khỏi ngửa đầu lên trời hú dài, tiện tay xuất ra một trảo, để lại một dấu vết rõ ràng trên nham thạch của vách núi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất