- Tuy nhiên gì?
Niệm Băng nghi hoặc hỏi.
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói:
- Tuy nhiên, trước khi bọn họ đến, chúng ta đã liên lạc với Long Thần Đại nhân. Chúng ta đem những gì ngươi nghĩ nói cho Long Thần Đại nhân. Sau khi Long Thần Đại nhân cẩn thận suy nghĩ, chúng ta quyết định giúp ngươi một phen. Chúng ta là anh em, mà không phải kẻ thù. Huống chi, những lời ngươi nói, cũng đều là những lo lắng của Long Thần Đại nhân. Vì vậy, mọi chuyện thuận lợi hơn
Niệm Băng cảm thấy ấm áp trong lòng, Long Thần và các vị Long Vương đối với mình như những vị trưởng bối vậy. Trên chiến trường lúc đó, các vị Long Vương quả thật đủ để thay đổi cả cục diện.
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười ha hả, nói:
- Đừng dùng ánh mắt cảm kích đó nhìn ta, ta không thích ngươi đâu, giới tính của ta bình thường đó
Mặt Niệm Băng cứng lại:
- Ngươi chết đi
Nói xong ba chữ này, hai người đều cười vang lên.
Gia Lạp Mạn Địch Tư nói:
- Tính cách đám Thần Nhân thế nào có lẽ ngươi cũng biết chút ít. Bọn họ không những ích kỷ mà còn rất kiêu ngạo. Nhất là sau khi vào Ngưỡng Quang Đại lục lại không gặp phải sự chống cự gì. Bọn họ cùng nhau yêu cầu với Chủ Thần, muốn đánh trận đầu. Còn nói bằng vào lực lượng của bọn họ đã hoàn toàn đủ giải quyết vấn đề. Chúng ta mặc dù không biết lực lượng trong tay ngươi rốt cuộc là thế nào, nhưng biết thực lực của ngươi và Tích Lỗ, hơn nữa còn có Phượng Nữ và Lam Thần, cùng với Băng Nguyệt Đế quốc quan hệ rất tốt với ngươi. Chắc chắn không gặp bất lợi, nên chúng ta sẽ không ngăn cản bọn chúng, để mặc bọn họ rời đi. Lúc bọn họ đầy kiêu ngạo xông tới, chúng ta từ xa nhìn thấy, thấy tiểu tử ngươi ra uy, giết bọn chúng không có chút lực chống trả. Uy lực của Tru Thần Nỗ mà ngươi bố trí, ta thấy không hề nhỏ. Trực diện đối đầu, cho dù là chúng ta cũng không có kết quả tốt. Sau này, khi hai tên Chủ Thần thấy bọn họ không nắm được cục diện. Nên nóng nảy bắt chúng ta xông lên. Trước đó chúng ta và đám Phượng Nữ đã thương lượng xong, chúng ta vừa xuất hiện, thì các nàng cũng xuất hiện. Cục diện bị giằng co, đám Thần Nhân bị Phượng Nữ và Thần Thần giết chết vài tên. Mà chúng ta lại không có thực lực chiến thắng các ngươi. Khiến cho hai tên Chủ Thần không thể không ra tay. Nếu như tiểu tử ngươi không đột nhiên biến đổi, sợ là chúng ta đã chính thức phản bội Thần Chi đại lục rồi
Niệm Băng hiểu ý của Gia Lạp Mạn Địch Tư. Nếu cục diện lúc đó không được cải thiện, bảy vị Long Vương sẽ hợp sức với mình tấn công hai vị Chủ Thần. Bọn họ có điểm sợ đám Thần Nhân sau này phá hỏng Ngưỡng Quang Đại lục, nhưng cũng vì mình, huynh đệ như thế tìm ở đâu được chứ?
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi càng lúc càng khác thường. Khác thường hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, cả Chủ Thần cũng một chiêu giết chết. Tuy nhiên, chúng ta không nhận ra ngươi đã dùng phương pháp gì
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Chính là Tinh thần lực trong Thiên Nhãn Huyệt. Đại ca, Tinh thần lực thật thể công kích ngươi đã nghe nói qua rồi chứ
Gia Lạp Mạn Địch Tư kinh ngạc nói:
- Ngươi nói Đạo kim quang mà ngươi phát ra lúc đó là Tinh thần lực? Bảo sao, Hoàng Cực Huyệt của tên Tang Thần Cốc Long kia không thể đỡ được công kích của ngươi, dù sao đây là năng lực của hai Lĩnh vực mà
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Tinh thần lực công kích có tính chất bất ngờ rất lớn. Tuy nhiên, nếu tên Chủ Thần đó có chuẩn bị, ta cũng không chắc có thể thuận lợi giết chết hắn. Buồn cười chính là tên Suy Thần Hạ Vũ kia bị Tinh thần lực công kích dọa đến độ dám bạo phát Hoàng Cực Huyệt. Hơn nữa chỉ bố trí một tấm chắn mà không phải tấn công ta. Nếu là tấn công ta, thì ta chỉ sợ đã gặp nạn rồi. Chủ Thần cấp 14 quả thật không dễ đối phó, cũng may lần này chỉ có hai tên đến đây, hơn nữa bọn họ còn rất quý trọng tính mạng mình. Đại ca, sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Phong ấn của Mặc Áo Đặc Tư có mở ra không?
Vẻ mặt Gia Lạp Mạn Địch Tư trở nên nghiêm trọng, gật gật đầu nói:
- Đã thành công mở phong ấn. Bắt đầu từ hôm đó, các nơi khác chúng ta không biết, nhưng Băng Nguyệt Đế quốc vẫn trong trạng thái động đất nhẹ. Có lẽ Di Thất Đại Lục đã trở về. Chúng ta một mực ở đây đợi ngươi tỉnh lại, rồi lập tức đi xem. Còn có, cô bé phát động hôm đó cũng đã hôn mê. Mà tên Tà Nguyệt kia lại làm chúng ta chấn động. Thấy vợ hắn vì cứu con gái mà chết, nên hắn thay đổi thành một người khác. Ban đầu ta vốn còn không tin hắn thay đổi nhiều như vậy, nghĩ hắn có âm mưu gì đó. Nhưng sau này hắn tự chặt đứt cánh tay mình xuống đưa cho Tạp Tiệp, ta mới hiểu rằng, hắn thật sự đã ăn năn
Niệm Băng kinh ngạc nói:
- Tà Nguyệt ăn năn? Vậy vị trí đứng đầu Di Thất Đại Lục rơi vào tay ai?
Gia Lạp Mạn Địch Tư nhún vai nói:
- Chúng ta không biết. Bây giờ chúng ta cũng không biết tình huống cụ thể ở đó là thế nào. Bởi vì chỉ có cô gái tên là U U kia mới hoàn toàn cảm nhận được biến hóa khi phong ấn được phá giải. Có lẽ, cũng chỉ có thể đợi nàng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, chúng ta mới tìm được đáp án. Ít nhất từ mặt ngoài thì thấy, dường như không ai tìm được vị chủ nhân trong truyền thuyết của Di Thất Đại Lục. Được rồi, ngươi có biết trong cánh tay mà Tà Nguyệt đưa cho Tạp Tiệp có gì không? Tên đó thật quá âm độc, may là cuối cùng hắn đổi tính, nếu không cuối cùng xảy ra chuyện gì thật khó đoán trước
Niệm Băng trong lòng vừa động. Hắn vốn đã có cảm giác Tà Nguyệt còn cất dấu vật gì đó. Không hiểu được tại sao thực lực của hắn lại mạnh như thế. Nghe Gia Lạp Mạn Địch Tư nói thế, lập tức hỏi:
- Rốt cuộc là vật gì?
Gia Lạp Mạn Địch Tư trầm giọng nói:
- Thứ đó rất đáng sợ, chỉ sợ ngươi chưa nghe nói qua. Cả ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó. Nếu không phải Tạp Tiệp Áo Tây Tư vốn thuộc về thế giới hắc ám, sợ là chúng ta cũng không biết lai lịch của thứ đó. Tên Tà Nguyệt này đã để một loại mầm móng đặc biệt trong cánh tay hắn đã hủy đi. Thứ này sẽ uống máu của hắn mà sống, có tên là Ma Chủng. Trải qua nuôi dưỡng hơn ngàn năm, Ma Chủng sẽ sinh ra một loạt thực vật quái dị. Loại thực vật này bản thân không có khả năng công kích, nhưng trong quá trính sinh trưởng, sẽ sinh ra một loại độc dịch rất đặc biệt. Ngoại trừ không làm bị thương chủ nhân nuôi nó ra, thì các sinh vật khác đụng phải chắc chắn sẽ chết. Ngươi có thể ngăn cản Độc dịch ăn mòn, nhưng với loại độc dịch này không gì có thể ngăn cản nó
Niệm Băng trong lòng vừa động, nói:
- Ma pháp và Đấu khí cũng không được sao?
Gia Lạp Mạn Địch Tư gật gật đầu nói:
- không sai. Ma pháp và Đấu khí cũng không được. Thứ này có thể ăn mòn cả những cái bên trong năng lượng. Một khi Tà Nguyệt cho nổ cánh tay mình, thả ra loại độc dịch này. Thì ở trong một phạm vi nhất địch, Độc dịch lướt qua đâu, không gì có thể ngăn cản. Ngay cả Long lân của chúng ta cũng không thể. Hơn nữa, sự ác độc nhất của độc dịch này là khi nó chạm vào người thì trong nháy mắt thân thể ngươi sẽ hoàn toàn biến mất. LOại độc dịch chí âm chí tà này, hoàn toàn là hủy diệt
Niệm Băng hít một hơi khí lạnh. Hắn hiểu, với thực lực của Tà Nguyệt, ở tình huống đó một khi dùng đến độc dịch đó thì. Có lẽ ngoài bản thân hắn ra thì không ai có thể sống sót. Dùng thời gian ngàn năm, dùng thân thể mình nuôi một loại tà ác như thế, có lẽ việc này chỉ có chúa tể Tà ác mới có thể làm được.
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc nói:
- Cho nên, cái thứ này có cất giấu cũng không làm được. Chỉ có ở trong cánh tay Tà Nguyệt mới không làm sao. Bây giờ, Tạp Tiệp đang suy nghĩ xem làm thế nào để xử lý cánh tay này của Tà Nguyệt. Ai, thứ này đúng là một củ khoai lang nướng bỏng tay, bất kể để nó ở đâu, đếu khiến người ta sợ hãi, trừ khi hủy nó đi
Ánh mắt Niệm Băng lóe lên vẻ lạnh lùng, nói:
- Thứ này của Tà Nguyệt vốn là dùng để đối phó đám Thần Nhân. Vậy chúng ta hãy hoàn thành tâm nguyện cho hắn. Di Thất Đại Lục đã trở về, trở thành cây cầu nối giữa Ngưỡng Quang Đại lục và Thần Chi đại lục. Tên Chủ Thần kia chạy trốn trở về, sợ là bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. Ta thấy, chúng ta nên sớm đến Di Thất Đại Lục. Nhìn xem tình huống bên đó là thế nào. Thực ra, ta đang lo lắng tình hình của Di Thất Đại Lục một chút. Nếu bọn họ phát triển như trước khi trận đại chiến vạn năm trước xảy ra. Thì hôm nay đã là sau vạn năm, sự khủng bố của bọn họ sợ là không kém Thần Chi đại lục. Bây giờ chỉ hy vọng người ở Di Thất Đại Lục có thể lý trí hơn đám Thần Nhân. Mặc dù Di Thất Đại Lục đã trở lại, nhưng kế hoạch của chúng ta có thể nói là đã thất bại
Hắn nói thất bại, là mình không thể trở thành chúa tể của Di Thất Đại Lục. Hiện tại, đã mất đi sự khống chế đối với Di Thất Đại Lục.
Phượng Nữ ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Cái này cũng không hẳn. Ta thấy, truyền thuyết về Di Thất Đại Lục không hẳn đã là giả. Có lẽ, chúa tể chính thức của Di Thất Đại Lục đã xuất hiện
Niệm Băng nhìn Phượng Nữ, nàng cũng đang nhìn hắn, Đại não vận chuyển thật nhanh, nhất thời Niệm Băng hiểu được Phượng Nữ đang ám chỉ ai, gật gật đầu nói:
- Nàng nói không sai, cô gái phát động chú ngữ đó rất có thể trở thành chúa tể mới của Di Thất Đại Lục. Nàng là con gái của Tà Nguyệt, Tà Nguyệt tỉnh ngộ, nhưng mà nàng…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Phượng Nữ than nhẹ một tiếng, nói:
- Điểm này huynh không cần lo lắng quá mức. Lúc chúng ta mang nàng trở về, còn có một người bạn của nàng, tên là Bình Triều. Là một Hấp Huyết quỷ Bá tước. Mặc dù Bình Triều là một Hấp Huyết quỷ nhưng khí tà ác trên người hắn cũng không mạnh. Chúng ta đã nói qua với hắn, nên hiểu được chuyện xảy ra giữa Tà Nguyệt và con gái hắn. Tà Nguyệt trước đây thật quá độc ác. Hắn tìm được một đoạn chú ngữ, cần phải có một Thánh Nữ chí âm để hoàn thành. Vì hoàn thành Chú ngữ, hắn tận lực cùng với Hấp Huyết quỷ nữ vương sinh ra người con gái này. Mà cách đây không lâu, hắn ép con mình làm tế lễ để hoàn thành chú ngữ. Như Bình Triều nói, mặc dù bình thường U U như đứa trẻ hay giận dỗi, nhưng cũng không kế thừa sự tàn ác của cha. Đợi khi U U tỉnh lại, ta nghĩ chúng ta nên cùng nàng nói chuyện. Nghe cảm giác của nàng đối với Di Thất Đại Lục
Niệm Băng thở dài một tiếng nói:
- Lại là một đứa nhỏ đáng thương. Nàng mặc dù có cha mẹ, nhưng còn không bằng không có
Nghe cảnh ngộ của U U, hắn không khỏi nhớ đến mình khi còn bé, thêm hảo cảm với U U. Hắn cũng không phải lần đâu tiên gặp U U. Khi U U và Miêu Miêu xảy ra xung đột khi hắn vừa chạy đến. Mặc dù chỉ nhìn thấy một lần, nhưng với trí nhớ của hắn, vẫn nhớ rõ hình dạng của U U.
Gia Lạp Mạn Địch Tư nói:
- Chúng ta đợi thêm ba ngày nữa. Nếu cô bé U U này còn chưa tỉnh lại, chúng ta chỉ còn cách đưa nàng đến bên bờ Di Thất Đại Lục. không biết lựa chọn của chúng ta có phải là chính xác hay không, nhưng cuộc chiến giữa Thần Chi đại lục và Di Thất Đại Lục là không thể tránh khỏi
Niệm Băng lúc lắc cái đầu, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức hỏi Phượng Nữ:
- Ngày đó Tích Lỗ đại ca bị đánh hôn mê, hắn bây giờ thế nào rồi
Phượng Nữ mỉm cười nói:
- Huynh yên tâm đi, Áo giáp của Tích Lỗ đại ca rất mạnh. Huynh ấy không có việc gì đâu. Trước khi trở lại Băng Nguyệt thành huynh ấy đã tỉnh lại, thương thế cũng đã khôi phục hoàn toàn. Bây giờ người duy nhất không lo Di Thất Đại Lục xảy ra vấn đề gì, có lẽ chỉ có huynh ấy. Mấy ngày nay huynh ấy rất là hưng phấn. Nếu không phải vì huynh vẫn đang hôn mê, thì ta thấy huynh ấy có lẽ đã sớm chạy đến Di Thất Đại Lục rồi
Niệm Băng khẽ thở ra, nói:
- Thần thần, phiền nàng đến Hoàng cung một chuyến, thay ta hỏi tình hình ở Thiên Đẵng Sơn mạch một chút. Ta bây giờ sẽ sang bên kia xem U U
Vừa nói, hắn lấy tín vật mà Yến Phong đưa cho hắn ở trong Không gian giới chỉ ra cho Lam Thần.
Lam Thần gật gật đầu, xoay người bước đi. Niệm Băng đứng lên hoạt động thân thể. Đi theo Phượng Nữ và Gia Lạp Mạn Địch Tư, đi về phía phòng U U.
Nơi bọn họ đang ở lại chính là một Lữ quán lớn. Khi vừa mới trở lại Băng Nguyệt thành, vì thân phận đặc thù của bảy vị Long Vương, và đám thủ hạ của Niệm Băng lại là người của Huyết Sư giáo, cho nên, Băng Linh quyết định tạm thời bao cả Lữ quán này. Mười mấy ngày trôi qua, những cơn động đất rất nhỏ đã biến mất. Băng Linh vì lo lắng cho an nguy của con mình, cũng không trở lại Băng Thần Tháp. Lần này bà dẫn người đi ra, nhưng buồn cười là lại để chồng mình là Dung Thiên ở lại Băng Thần Tháp cùng với một ít đệ tử bảo vệ ở đó. Phải biết rắng, Dung Thiên chính là một gã Hỏa hệ Ma Pháp sư.
Lúc ba người Niệm Băng gõ cửa, người đi ra mở cửa lại là Miêu Miêu. Miêu Miêu vừa thấy Niệm Băng đã tỉnh lại, lập tức như con chim nhỏ ríu ra ríu rít hỏi liên hồi. Làm cho Niệm Băng cảm thấy xấu hổ, mà Phượng Nữ ở bên cạnh cũng không có ý định giúp hắn. Cười dài nhìn cô bé đã dậy thì, nhưng lại như đứa nhỏ làm nũng Niệm Băng.
Gia Lạp Mạn Địch Tư xoa xoa đầu Miêu Miêu nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi giờ đắc ý lắm nhỉ. Một mình giết chết sáu gã Thần Nhân, trong đó còn có cao thủ cấp 13. Sự thật chứng minh, ngươi đã thay cha ngươii trở thành Triệu hồi Ma Pháp sư giỏi nhất Đại lục
Nghe Gia Lạp Mạn Địch Tư nhắc đến cha mình, nụ cười trên mặt Miêu Miêu lập tức thu lại nhiều, cúi đầu nói:
- Rốt cuộc cũng đã báo thù được cho cha và mẹ. Những tên sát hại bọn họ, để đã bị đám Tiểu sủng của ta giết chết. Ta nghĩ, cha biết nhất định sẽ rất cao hứng
Niệm Băng ôm lấy vai Miêu Miêu, an ủi nói:
- Miêu Miêu ngoan, đừng buồn. Hi Lạp Đức thúc thúc hy vọng ngươi được vui, vui vẻ chút đi
Miêu Miêu khe khẽ gật gật đầu, đột nhiên nói:
- Ồ, đúng, Niệm Băng ca ca. Cha không còn, Bạch Nhân tộc chúng ta giờ chỉ còn lại một mình ta. Dựa theo khế ước lúc trước giữa chúng ta và Long Thần, ta có thể lựa chọn một người trong bảy vị Long Vương thành thú Triệu hồi của ta. Ta đã chọn được rồi
Niệm Băng kinh ngạc nhìn nàng. Miêu Miêu đã đủ mạnh, đám Ma Thú mà nàng gọi về tổng hợp lại có thực lực rất khủng bố. Nhất là dưới tác dụng Ma pháp phụ trợ của con Hồ Ly kia. Nếu thêm một vị Long Vương, thì nàng có lẽ trực tiếp tăng đến cấp 14:
- Miêu Miêu chọn ai?
Miêu Miêu cười hì hì nói:
- Tạp Tiệp Áo Tây Tư thúc thúc ta không thể chọn. Chú ấy tương lai là Long Thần. Mà dì Địch Mạn Đặc Đế cũng không thể chọn, vì không thể rời khỏi Tạp Tiệp Áo Tây Tư thúc thúc. Tạp Địch Lý Tư thúc thúc ta cũng không chọn, chú ấy đã giúp Bạch Nhân tộc chúng ta rất nhiều, nên cần phải được nghỉ ngơi. Dì Tát Tát Lý Tư thì lại lạnh như băng, Miêu Miêu có chút sợ hãi. Còn mập mạp thì thôi, chú ấy vừa thấy đã đòi ăn, Miêu Miêu sợ bị chú ấy ăn nhiều đến nghèo đi mất. Gia Lạp Mạn Địch Tư thúc thúc thì cũng có vợ, nên ta không thể chọn. Cho nên người ta chọn chính là kẻ còn thừa.
Niệm Băng bật cười nói:
- Ta nói Miêu Miêu này. Muội gọi các vị Long Vương là thúc thúc, mà ta hiện tại lại gọi bọn họ là đại ca, vậy thân phận của chúng ta không phải loạn lên sao. Oa, muội nói cái gì, chẳng lẽ người muội chọn là không gian Long Vương Tạp Ngạo Địch Lý Tư thích thiên hạ loạn lên sao?
Hắn giật mình nhìn Miêu Miêu. Phải biết rằng người yếu nhất trong bảy vị Long Vương chính là Tạp Ngạo Địch Lý Tư. Vị Không gian Long Vương này chỉ có kỹ năng chạy trốn là mạnh nhất trong bảy vị Long Vương. Nghĩ đếm sự dâm đãng của vị Long Vương này không kém gì con Hồ Ly kia, Niệm Băng đã nghĩ đến một tên nam tử xấu xa chuyên môn dụ dỗ con gái nhà lành.
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười cười nhìn Niệm Băng, nói:
- Huynh đệ, ngươi đừng tưởng rằng tiểu muội muội bảo bối của ngươi sẽ có hại. Thực ra, kẻ có hại chính là tên Tạp Ngạo này. Mấy ngày nay tên Tạp Ngạo lười biếng bị Miêu Miêu tra tấn muốn chết đây này
Niệm Băng giật mình nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư. Miêu Miêu xấu hổ nói:
- Thực ra người ta cũng chẳng làm gì. Tạp Ngạo thúc thúc đối với ta rất tốt, ta muốn chú ấy làm gì thì chú ấy làm đó. Hơn nữa, chúng ta ký là Bình đẳng khế ước. Nhưng lúc đó chú ấy rất hưng phấn nên niệm sai chú ngữ, nên biến thành Chủ tớ khế ước, trở thành Sủng vật của ta
Niệm Băng mở to mắt mà nhìn:
- Không phải chứ, Tạp Ngạo mà cũng mắc sai lầm như thế sao?
Thực ra lúc đó Tạp Ngạo Địch Lý Tư rất hưng phấn, vừa nghe thấy cô gái xinh đẹp Miêu Miêu chọn hắn, nên hưng phấn quá mức. Nên lúc ngâm xướng chú ngữ không chú ý mấy, thoáng cái đã đem Bình Đằng khế ước niệm thành Chủ tớ khế ước, trở thành sủng vật chính thức của Miêu Miêu mà không phải đồng bạn. Mấy ngày nay, Tạp Ngạo buồn muốn chết, phải biết rằng, dưới tác dụng của Chủ tớ khế ước, hắn đã mất đi tự do, chỉ cần Miêu Miêu muốn, thì có thể khiến hắn làm bất cứ chuyện gì, hắn không có năng lực phản kháng.
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười nói:
- Đáng đời tên Tạp Ngao này. Ai bảo hắn hưng phấn quá mức chứ? Đầu óc hắn quá xấu xa, lúc này cũng nên để hắn chịu chút tội đi. Có Chủ tớ khế ước hạn chế, cho dù hắn biến thành một người trong thế giới Tà ác, cũng không có khả năng làm tổn thương đến chủ nhân của mình. Lúc này, ngươi có thể yên tâm được rồi. Đi thôi, chúng ta vào xem U U
Niệm Băng đi đến bên cạnh Bình Triều, ánh mắt nhìn vào U U đang nằm trên giường. U U nằm thẳng ở đó, khuôn mặt nàng rất bình tĩnh, hai mắt khép lại, lông mi dài, khuôn mặt hồng hào. Ngực hơi phập phồng cho thấy tính mạng của nàng vẫn còn tồn tại. Hình dáng của nàng lúc này rất yên bình, Tinh thần lực của Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn Huyệt vừa mới đảo qua thân thể U U, liền lập tức bị một cỗ năng lượng quái dị từ trong cơ thể U U tản ra ngăn cản. Khiến cho Tinh thần lực của hắn không thể thâm nhập vào, phát hiện này khiến hắn kêu lên kinh hãi.
- Nàng sao rồi? có dấu hiệu tỉnh lại hay không?
Niệm Băng hỏi Bình Triều.
Bình Triều thở dài một hơi:
- Sau khi hoàn thành chú ngữ, nàng vẫn ở trong bộ dạng thế này, ngẫu nhiên sẽ mê man nói ra một ít, nhưng không thể nghe rõ nàng đang nói gì. Mấy người các ngươi đã thử vài lần, muốn dùng năng lượng đánh thức nàng. Tuy nhiên, trong cơ thể U U dường như có một cỗ năng lượng vô hình, khiến cho không ai trong các ngươi có thể đưa năng lượng vào trong cơ thể nàng
Niệm Băng gật đầu nói:
- Xem ra, phải tự nàng tỉnh lại mới được
Bình Triều có vẻ như muốn nói cái gì, nhưng lại không nói ra. Ánh mắt nhìn Niệm Băng có đôi chút do dự. Niệm Băng mỉm cười nói:
- Có gì cần nói ngươi cứ nói ra đi. Tất cả mọi người đến đây, ta không coi các ngươi là kẻ thù. Ngay cả Tà Nguyệt cũng có thể hối cải? Khí tà ác trên người ngươi không nặng, nên chưa làm nhiều chuyện Thương thiên Hại lý, ta thấy, ngươi rất quan tâm đến U U
Bình Triều gật gật đầu nói:
- U U là người ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nàng vốn nên gọi ta là thúc thúc, hoặc là trực tiếp gọi tên ta. Dù sao, ta cũng là người hầu của Tà Chủ Đại nhân. Nhưng, từ khi U U có thể nói chuyện đến nay, nàng chỉ chịu gọi ta là Ca Ca. Ta bây giờ thật sự rất nhớ những lúc U U gọi ta. Lúc này đây, U U bị đả kích rất lớn, trước khi nàng mở phong ấn, ta có thể cảm giác nàng rất tuyệt vọng. U U hoàn toàn thất vọng về cha mẹ mình. Bây giờ Ti Na Đại nhân đã chết, Tà Chủ Đại nhân đã đi rồi. Ta sợ, ta sợ nàng tỉnh lại sẽ không chịu nổi. Niệm Băng, ngươi gọi Niệm Băng phải không. Ta hy vọng, khi U U tỉnh lại, các ngươi sẽ để chúng ta rời đi. Các ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện tà ác, có được không?
Niệm Băng nhìn thấy ánh mắt của Bình Triều, mỉm cười nói:
- Điều này sao không thể chứ? Ta cũng không có quyền hạn chế tự do của các ngươi. Tuy nhiên, có một vài chuyện ta phải nói trước. Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư được U U mở ra, Di Thất Đại Lục đã trở lại thế giới này. Ngươi có thể khuyên nàng nói cho chúng ta biết tình huống lúc đó. Di Thất Đại Lục đối với Ngưỡng Quang Đại lục chúng ta mà nói, bây giờ không biết là Phúc hay là họa. Chúng ta muốn có chuẩn bị trước mới được, sau đó các ngươi có thể rời đi, chúng ta sẽ không hề ngăn cản
Bình Triều nghĩ nghĩ rồi nói:
- Điều này ta không thể đáp ứng ngươi. Nếu U U không muốn nói, ta cũng không thể nào miễn cưỡng nàng được? Ta chỉ có thể nói, ta sẽ cố hết sức khuyên nàng. Chúng ta khác hẳn nhau, các ngươi thuộc về chính nghĩa, mà chúng ta là Tà ác…
Niệm Băng cắt đứt lời nói của Bình Triều:
- Cái gì là chính nghĩa? Cái gì là Tà ác? Ở điều kiện nhất định, chính nghĩa và Tà ác có thể chuyển đổi lẫn nhau. Ta chưa bao giờ xem thường các ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể coi trọng bản thân mình. Tà Nguyệt đã đi rồi, mà các ngươi cũng không định tiếp tục sự nghiệp Tà ác của hắn. Với điều này, ta nghĩ chúng ta có thể trở thành bằng hữu
Bình Triều kinh ngạc nhìn Niệm Băng, Niệm Băng cũng mỉm cười nhìn hắn, từ trong nụ cười của hắn chứa đầy sự chân thành.
Bình Triều thở dài một hơi, nói:
- Có lẽ, U U nói đúng. Chúng ta không nên thuộc về thế giới Hắc ám. Cám ơn ngươi, bằng hữu. Ngươi đã khiến trái tim ta bình yên rất nhiều
Vừa nói, hắn vừa đưa tay mình về phía Niệm Băng. Nhưng khi thấy vẻ tối đen trên móng tay mình, hắn vô ý thức co tay lại.
Nhưng đúng lúc này, bàn tay mạnh mẽ của Niệm Băng đã cầm lấy cánh tay lạnh lẽo của hắn:
- Tin ta đi, chúng ta sẽ trở thành bằng hữu. Để chúng ta cùng đợi U U tỉnh lại nhé, mọi chuyện đều đã kết thúc. Đối với các ngươi mà nói, sắp sửa đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới. Ngươi và U U đều đã sống lại, không phải sao?
Bình Triều cười, sau khi đến đây, thì đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười.
- Cám ơn ngươi, chỉ cần U U có thể tỉnh lại, thì chính là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho ta. Đúng thế, chúng ta đã sống lại, không hề thuộc về bất cứ ai, chỉ thuộc về chính chúng ta mà thôi
Niệm Băng nhìn thấy nụ cười trên mặt Bình Triều, biết hắn đã giải trừ được Tâm kết trong lòng. Khi Bình Triều nhìn về phía U U, hắn thấy được ánh mắt đó giống như mình, ánh mắt này, chỉ thấy được khi hắn nhìn vợ mình.
Tiến lên một bước, Niệm Băng ngồi xuống giường U U, Miêu Miêu tiến đến cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
- Niệm Băng ca ca, huynh phải nghĩ biện pháp cứu nàng nhé. Để nàng nhanh chóng tỉnh lại
Niệm Băng nhìn Miêu Miêu, mỉm cười nói:
- Ta nhớ lúc trước các muội còn đánh nhau một trận mà, muội không hận nàng sao?
Miêu Miêu lắc lắc đầu nói:
- Muội chỉ hận hung thủ giết tộc nhân của muội mà thôi. U U thật đáng thương, nàng cũng giống như Miêu Miêu, đều không có cha, không có mẹ, muội sao lại hận nàng được chứ? Muội chỉ hy vọng nàng có thể tỉnh lại sớm mà thôi
Tấm lòng lương thiện của Miêu Miêu đánh vào trái tim từng người ở đây. Niệm Băng cầm lấy tay U U, cầm lấy uyển mạch của nàng. Hắn không đưa vào khí Tiên thiên hoặc là Ma pháp nguyên tố của mình. Từ từ nhắm mắt lại, trên ngực dần dần xuất hiện một đoàn hào quang màu xanh biếc ôn hòa.
Kể cả Bình Triều, mỗi một người trong phòng đều cảm nhận được một cảm giác vô cùng dễ chịu, như những cơn gió xuân ấm áp thổi vào mình. Cảm giác ấm áp dạt dào này trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Chỉ trong chốc lát, thân thể bọn họ đã có biến hóa khác nhau. Cảm giác sâu nhất chính là Bình Triều, bởi vì rất nhiều ngày không hút màu, hắn bây giờ rất yếu. Nhưng trong hơi thở tràn ngập sinh mệnh này, cảm giác suy yếu của hắn trong nháy mắt biến mất, đó là một cảm giác rất kỳ lạ, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên tươi đẹp.
Màn hào quang màu xanh biếc ôn hòa bao phủ cả người Niệm Băng. Niệm Băng không trực tiếp đưa vào trong cơ thể U U, mà khống chế luồng khí màu xanh biếc đó quanh quẩn quanh người U U. Rất là cẩn thận đưa vào trong cơ thể nàng qua làn da. Bất kể là người tu luyện năng lượng thuộc tính gì, thì chỉ cần là sinh vật, Sinh mệnh Khí tức đối với bọn họ mà nói đều rất quan trọng. Chỉ có Vong Linh mới có thể e ngại loại Sinh mệnh năng lượng tinh khiết này.
Khi mọi người trong phòng cảm nhận được khí tức sinh mạng tràn ngập, thì thân hình U U đột nhiên run nhẹ lên một chút. Bán tay nàng đâm bị Niệm Băng cầm đột nhiên nắm chặt cổ tay Niệm Băng, móng tay thật dài đâm vào trong da tay Niệm Băng. May là làn da Niệm Băng rất cứng cỏi, chỉ bị lõm vài một chút chứ không bị tổn hại gì.
- A. Bình Triều ca ca, mẹ, mẹ, người không được chết
Trong tiếng hét lên, U U đột nhiên ngồi dậy, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, mồ hôi chảy đầy trên trán.
Bình Triều lập tức đi nhanh tới, đè nén sự hưng phấn trong lòng, cầm lấy tay U U từ tay Niệm Băng, nhẹ nhàng nói:
- U U, Bình Triều ca ca ở đây, ta ở đây. Nàng sao rồi? Có khỏe không?
Ngực U U đập rất nhanh, đôi mắt vô thần của nàng từ từ khôi phục vài phần. Nhìn Bình Triều bên cạnh, lại nhìn đám Niệm Băng ở trước giường, tâm trí rất nhanh khôi phục lại.
Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa mới muốn nói gì đó, đã bị Niệm Băng ngăn lại. Niệm Băng nhỏ giọng nói:
- Nàng vừa mới tỉnh lại, để nàng nghỉ ngơi một lát đi. Chúng ta về trước
Trạng thái tinh thần của U U vẫn chưa tốt lắm. Huống hồ, Niệm Băng hy vọng Bình Triều có thể khuyên nàng nói ra chuyện phát sinh lúc đó, bây giờ không phải lúc sốt ruột.
Gia Lạp Mạn Địch Tư gật gật đầu. hai người Phượng Nữ và Miêu Miêu vừa muốn lui ra ngoài, thì lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của U U:
- Các ngươi đừng đi, ta có chuyện muốn nói
Niệm Băng quay đầu nhìn U U, chỉ thấy ánh mắt nàng đã trấn định lại, hai tay nắm chặt tay Bình Triều, nhìn đám người Niệm Băng mà nói:
- Cha của ta đâu rồi? Bị các ngươi giết?
Niệm Băng hỏi ngược lại:
- Nếu ta nói với ngươi, Tà Nguyệt đã bị ta giết, thì ngươi sẽ làm thế nào?
U U mỉm cười, nói ra đáp án mà không ai có thể nghĩ đến:
- Ta rất cao hứng, hắn vốn không nên tồn tại trên Thế giới này